
Tác giả: Cù Khải Minh
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341329
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1329 lượt.
r>- Dạ!
- Anh đi đây, tạm biệt!
Văn Bác quay người đi, không phải là anh không muốn vào ngồi một lúc mà là anh cảm thấy ái ngại trước sự đa nghi khủng khiếp của Y Đồng, thế nên anh không dám quá thân thiết với con gái, càng không dám một mình vào nhà người ta lúc nửa đêm thế này.
Văn Bác còn chưa ra khỏi cái ngõ nhỏ thì đột nhiên Trì Mộng Mộng đã hộc tốc đuổi theo, hoảng lọan kêu lên:
- Chết rồi, chết rồi!
- Sao thế? – Văn Bác giật nảy mình, nôn nóng hỏi.
- Có kẻ dọa chặt tay em! – Trì Mộng Mộng hoảng hốt nói.
- Cái gì? ở đâu?
- Trên cửa phòng em có dán một tờ giấy, trên đó viết như vậy, em sợ quá!
- Để anh đi xem xem!
Văn Bác vội vàng lên tầng với Trì Mộng Mộng, quả nhiên trước cửa phòng có dán một tờ giấy, trên đó có viết: “Con khốn kia, mày đã đắc tội với ông, ông sẽ chặt tay mày, cho mày biết thế nào là lễ độ! Tao biết là mày sống ở đây rồi, cứ chờ đấy!”
- Là ai viết thế nhỉ? Em đã đắc tội với ai rồi? – Văn Bác hỏi.
Trì Mộng Mộng ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Đâu có, em có đắc tội với ai đâu?
- Em nghĩ kỹ lại đi! – Văn Bác nói.
- Thực sự là em không nhớ ra được, trừ khi… chính là cái gã đàn ông ở trung tâm ngày hôm nay!
- Hứa Đông? Lẽ nào là ông ta? Sao ông ta lại biết chỗ em ở nhanh thế chứ? – Văn Bác hoài nghi nói.
- Hôm nay hết giờ làm, em có cảm giác như có ai đó theo dõi em! – Trì Mộng Mộng bảo.
- Không sao đâu, anh sẽ bảo vệ em! Nếu không được nữa thì đành nhờ đến cảnh sát!
- Vâng, cảm ơn anh!
Văn Bác vào phòng của Trì Mộng Mộng. Phòng của cô không rộng lắm, nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi. Trong phòng thoang thoảng mùi hương của con gái, khiến cho anh cảm thấy rất sảng khoái. Có thể thấy Trì Mộng Mộng là một người ưa sạch sẽ. Một cô gái như thế này sau này trở thành vợ chắc chắn sẽ là một bà nội trợ đảm đang.
Trì Mộng Mộng nói:
- Nhà chật quá, anh thông cảm nhé!
- Không sao, nhỏ càng ấm áp!
- Thật ạ? Thế anh mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, em gọt hoa quả cho anh ăn! – Trì Mộng Mộng nói xong liền đi gọt táo.
- Không cần đâu, không cần thật mà!
- Không sao, nhanh thôi mà, anh ngồi không thấy chán thì bật ti vi lên mà xem, điều khiển ở trên giường ấy!
Văn Bác bật ti vi lên, xem thời sự. Trì Mộng Mộng gọt táo rất khéo, vỏ táo liền một đường như một sợ lò xò rất đẹp mắt.
- Em gọt táo giỏi nhỉ, sao anh không thể nào gọt liền một đường được nhỉ? – Văn Bác hỏi.
- Qua đây, em dạy anh!
Văn Bác cầm một quả táo lên, mới gọt được một ít, vỏ táo đã rời ra rồi. Văn Bác nói:
- Em khéo tay thật đấy!
- Thật không ạ? À phải rồi, em có chai rượu vang, lần trước đi làm thêm em được bạn tặng cho, em vẫn còn giữ chưa uống, hôm nay coi như em mời anh!
- Không cần đâu, anh không thể uống rượu!
- Rượu vang mà, không say đâu!
- Chưa chắc đâu, rượu vang cũng ghê phết đấy!
- Uống một chút thôi, ngày mai em phải đi rồi, không biết bao giờ mới gặp lại anh!
- Được rồi, anh uống với em một chút!
Trì Mộng Mộng rót rượu vào cho Văn Bác, rồi rót cho mình nửa ly, cô nói:
- Nào, chúc mừng chúng ta đã quen biết nhau, cạn ly!
- Ok, cạn ly! – Văn Bác ngửa cổ tu ực một hơi.
Trì Mộng Mộng lập tức rót rượu, cười bảo:
- Ly này em chúc anh!
Văn Bác lại ngửa cổ uống cạn, Trì Mộng Mộng cũng một hơi cạn cốc. Cô nói:
- Uống thêm vài ly để quên hết mọi chuyện không vui với phiền não nhé!
Văn Bác đang định uống thì đột nhiên từ cửa sổ phía đối diện vang lên tiếng rên rỉ của một người phụ nữ. Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng rên càng nghe to.
Nghe thấy tiếng rên, Trì Mộng Mộng liền nói:
- Thật ngại quá, cô gái nhà đối diện đã rên như vậy mấy ngày nay rồi, thật chẳng ý tứ gì cả, quá quắt!
- Thế à? Giờ người ta sống thoáng lắm, rất có cá tính!
- Em thấy ồn ào đến khó chịu, thật hối hận vì đã ở đây!
- Thế à? – Văn Bác cười.
- Để em đi đóng cửa sổ rồi kéo rèm lại! – Trì Mộng Mộng nói.
Lúc Trì Mộng Mộng đi đóng cửa sổ, Văn Bác liếc nhìn sang cửa sổ phòng đối diện, chỉ thấy đèn bên đó vẫn sáng, bóng của hai người quấn lấy nhau. Trì Mộng Mộng đóng cửa sổ lại rồi mà vẫn nghe thấy tiếng, bởi vì ở quá gần nên âm thanh nghe càng rõ.
Tiếng rên rỉ của cô gái nhà bên lúc to lúc nhỏ, vô cùng kích thích màng nhĩ của Văn Bác, toàn thân anh nóng bừng, tim đập thình thịch, cả người như đang bốc cháy, các mạch máu trong cơ thể như căng phồng lên, sắp sửa vỡ tung ra. Trì Mộng Mộng vẫn ra vẻ như không có chuyện gì, bình tĩnh làm việc của mình, cứ như chưa nghe thấy gì cả. Có lẽ vì nghe thấy nhiều rồi nên cô chỉ coi đó là chuyện bình thường. Cũng có thể phụ nữ thường không có hứng thú với tiếng rên rỉ của người cùng giới. Văn Bác không chịu được sự kích thích của tiếng rên rỉ, định đi về. Anh đứng dậy, nói với Trì Mộng Mộng:
- Không còn sớm nữa, anh phải về đây!
- Anh về bây giờ ạ? Thế em biết làm thế nào? Em sợ sẽ có người đến trả thù em! – Trì Mộng Mộng sợ hãi nói.
- Chẳng phải mai là em về quê rồi sao? Sợ gì chứ?
- Tối nay em sợ!
- Thế thì biết làm thế nào? – Văn Bác hỏi.
- Anh có t