
Tác giả: Cù Khải Minh
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341312
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1312 lượt.
ì nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa phòng tắm, chắc là Y Đồng chuẩn bị ra. Văn Bác vội vàng cúp máy. Giờ anh đã trở thành “Chim sợ cành cong”. Đối với một người đàn bà như vậy, anh không thể không đề phòng, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện. Trước đây, mỗi khi có việc cần liên lạc với người khác, Văn Bác thường sử dụng điện thoại công cộng, cô thích kiểm tra điện thoại chứ gì? Đã thế tôi không dùng di động nữa! Điện thoại công cộng rất tiện, đâu đâu cũng có, chẳng phiền phức chút nào. Sử dụng điện thoại công cộng hoàn toàn có thể tránh được việc bị vợ kiểm tra. Lúc này, Y Đồng từ trong nhà tắm đi ra, tay cầm khăn lau tóc, vừa vào phòng đã nói với Văn Bác.
- Anh lau tóc cho em đi, em sợ cảm lạnh!
- Ok, để anh đi lấy máy sấy! – Văn Bác nhanh miệng đáp.
- Ban nãy anh làm gì thế? – Y Đồng hỏi.
- Anh xem báo, em xem, những tin tức này khiếp thật đấy, ở hầm mỏ lại chết hơn trăm người! – Văn Bác chỉ vào một tin nóng hổi trên tờ báo hôm nay.
- Thế à? Hình như em nghe thấy anh gọi điện thoại thì phải? Gọi cho ai thế?
Đâu có, anh chỉ đọc báo thôi! – Văn Bác chối phắt.
- Không phải chứ? Rõ ràng em nghe thấy anh gọi điện thoại mà!
- Không có thật mà! – Văn Bác thấy hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Y Đồng, giọng nói cũng rất yếu ớt.
- Anh còn nói dối à? Rõ ràng là em nghe thấy anh nói chuyện với người khác, cái gì mà “Làm phiền” cái gì đó mà! – Y Đồng gắt.
- Đâu có, có thể em nghe nhầm rồi! – Văn Bác chối.
- Hừ, để em xem! – Y Đồng đi đến, cầm lấy điện thoại lên kiểm tra.
Văn Bác liếc nhìn, lần này thì xong rồi, ban nãy mới gọi xong, anh chưa kịp xoá số điện thoại, chắc chắn cô ta lại làm ầm lên cho xem. Haiz, sớm biết thế này thì thừa nhận đi cho rồi, cứ nói là gọi cho khách hàng, chắc cô ta không đến nỗi kiểm tra cả số điện thoại của khách hàng đâu? Văn Bác phát hoảng. Lát sau, Y Đồng đã tra được số điện thoại của Trương Manh. Y Đồng vô cùng phẫn nộ, chỉ vào cái điện thoại chất vấn:
- Đậy là cái gì? Anh gọi cho ai? Tại sao không dám thừa nhận?
- Cái này… cái này… – Văn Bác ấp úng nói không nên lời.
- Anh nói mau, rốt cuốc là ai? – Y Đồng tức tối đến mức mặt mày như biến dạng.
- Là một người bạn cũ! – Văn Bác lí nhí nói.
- Bạn cũ nào? Tên là gì? Tôi có quen không? – Y Đồng hỏi như bức cung tội phạm.
- Chỉ là bạn cũ thôi, không có gì đâu! – Văn Bác nói.
- Cái gì? Thế tại sao anh không dám nói với tôi? Chắc chắn là có tật giật mình!
- Chẳng phải anh sợ nói ra sẽ khiến em hiểu nhầm hay sao. Vì thế có thể không nói thì không nói thôi! – Văn Bác biện minh.
- Hừ, anh chớ lừa tôi, rốt cuộc anh có nói hay không? – Y Đồng hằn học bảo.
- Thật sự không có mà, tại sao cô cứ không chịu tin thế nhỉ? – Văn Bác bực bội gắt lên.
- Thôi được rồi, nếu như anh không nói, giờ tôi sẽ gọi vào số này, tự tôi hỏi! – Y Đồng nói rồi ấn phím gọi.
Trương Manh vừa mới nhận điện thoại của Văn Bác, giờ lại thấy số này gọi đến, cô tưởng là Văn Bác gọi đến, thế nên vừa nghe điện thoại đã hỏi:
- Văn Bác à, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy. Dù gì cậu cũng đã nhờ tôi rồi, tôi nhất định sẽ làm thật tốt!
- Tôi là vợ anh ta, cô là ai? Chăm sóc cho ai? – Y Đồng lớn tiếng chất vấn.
Trương Manh nghe thấy không phải là Văn Bác, biết là Y Đồng đa nghi và rất ghê gớm nên cô vội vàng nói: “Xin lỗi, cô nhầm số rồi!”, sau đó cúp máy luôn.
- Ra ngoài tìm gái, lại còn tìm đến tận hai người! Tôi quả thật đã quá xem thường anh rồi! Có phải là con đàn bà ở trung tâm giải trí đó không? – Y Đồng quát lên.
- Tôi hoàn toàn không lăng nhăng ở bên ngoài, cô tin hay không thì tuỳ! – Văn Bác gắt lên.
- Hôm nay tôi nhất quyết bắt anh phải giao con đàn bà đó ra, anh có tin không? – Y Đồng gào lên.
- Tôi nói cho cô biết, cô đừng ức hiếp người thái quá, cô đừng ép tôi, nếu không hậu quả cô tự gánh chịu!
- Cái gì? Anh dám doạ tôi à? Còn lâu tôi mới sợ! – Y Đồng vênh mặt.
- Tôi không doạ cô, chó cùng rứt giậu, cô tự nghĩ đi!
- Tôi muốn xem anh rứt giậu thế nào đấy! – Y Đồng ngang ngược nói.
Văn Bác không muốn tranh cãi với Y Đồng nữa liền đặt cái máy sấy xuống bàn, đi ra ngoài. Anh định ra ngoài hít thở không khí trong lành cho đỡ bực. Y Đồng thấy Văn Bác định ra ngoài liền nghĩ, chắc chắn anh ta đi gặp người đàn bà đó. Cô tức điên lên, cầm cái máy sấy đuổi theo, đập cả cái máy sấy vào đầu Văn Bác. Đầu Văn Bác lĩnh trọn cú đập rất mạnh của Y Đồng, máu chảy thành dòng xuống cổ anh.
- Cô điên à? Vết thương này tôi mới khâu mất mấy mũi, giờ cô còn đập cho nó toác ra! – Văn Bác gào lên.
- Anh mới là đồ điên, anh “Ngựa quen đường cũ”, thói xấu khó bỏ! – Y Đồng quát.
- Tôi chưa bao giờ gặp phải một người đàn bà đáng sợ như cô, cô đâu có phải con người? Cô là ma quỷ, là con điên, là bệnh nhân tâm thần! – Văn Bác tức tối mắng chửi.
- Sao hôm qua anh không bị người ta đánh chết đi cho rồi? Anh phải bị đánh chết đi mới đúng! – Y Đồng nguyền rủa.
Nghe thấy câu này, Văn Bác thật sự không thể chịu đựng được nữa. Những vết thương của anh đến tận giờ vẫn còn đau