
Tác giả: Chu Khinh
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 134303
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/303 lượt.
không dễ dàng nói lời cam đoan với người khác, một khi đáp ứng liền nhất định sẽ làm được."
"Em muốn hôn nhân, chính là một đời một thế, không bao giờ rời bỏ."
Mười ngón tay của hắn đan vào nhau: "Để anh nghiêm túc trả lời em, anh nguyện ý cưới em, hơn nữa, đều có thể làm được yêu cầu của em."
Cô động lòng.
Giờ khắc này, cô không biết nơi nào hoặc là lời nào của hắn đã đả động cô, động lòng bởi lời hắn hứa hẹn, hay động lòng vì hắn đã chấp nhận tất cả. Cô cắn môi, hàm răng trắng noãn chỉnh tề cắn môi mềm tươi như cánh hoa trắng bệch, ánh mắt trong suốt, cực kỳ lâu rốt cuộc nói, "Trình Dịch Dương, em nguyện ý kết hôn với anh."
Để cho cô thử một chút đi, hôn nhân lấy cam kết làm cơ sở, có thể vững bền hơn so với lấy tình yêu làm nền tảng hay không.
Toàn bộ người Đài Loan đều biết, đối với hôn lễ, ở Miền Nam coi trọng nhất là nghi thức quy củ, cũng phức tạp nhất và nhiều hạn chế nhất, cho nên hôn lễ của hai người cũng không ngoại lệ.
Thẩm gia vô cùng coi trọng lễ nghi, mà Trình gia, mặc dù không phải là nhà đại phú quý, nhưng các thế hệ vẫn sống ở đây nên cũng thuần miền Nam, đối với kết hôn, cũng cho rằng là chuyện lớn nhất trong đời, không thể qua loa.
Vì vậy, hôn lễ của Trình Dịch Dương và Thẩm Kiều, thật là rất mệt mỏi, rất khổ cực, cũng rất nghiêm túc.
Tiệc cơ động (ai đến trước thì ăn trước) toàn bộ ba ngày ba đêm, tất cả người than bạn bè đều trình diện, hai nhà đều sống theo kiểu truyền thống, bất luận bản thânThẩm Kiều có phóng khoáng, tân tiến đến cỡ nào, nhưng đây là miền Nam, hôn lễ của cô tất nhiên là theo kiểu truyền thống Trung Quốc.
Lần đầu tiên trong đời mặc áo cưới truyền thống màu đỏ, đường may hạng nhất, tơ lụa xinh đẹp. Một đóa hoa mẫu đơn to tinh tế được thêu chỉ vàng trên áo, thật là bộ áo cưới đẹp đẽ, vừa vặn với người cô, làm nổi bật lên những ưu thế trên vóc người cô. Cái áo ôm trọn bộ ngực đầy đặn, làm nổi lên vòng eo nhỏ nhắn như nhành liễu chưa đầy một nắm tay, đôi chân thẳng tắp, mang giày cao gót nhỏ, tuy cổ điển nhưng khí chất cuồng dã không thể kìm nén được, vẻ đẹp của cô khiến cho người mở mắt không ra.
"Yên tâm, yên tâm, toàn bộ trấn người nào không biết hôm nay là ngày Trình Đại Kiểm sát Trưởng của chúng ta thành thân, không có việc gì cũng sẽ chạy tới uống rượu dính chút khí mừng, ngay cả côn đồ trấn trên đều nói mấy ngày nay nhất định phải cho Kiểm sát Trưởng Trình mặt mũi,không làm khó chuyện gì, cho nên việc mình tới nơi này hoàn toàn không có ảnh hưởng." Phương Nhĩ Chính cười.
Thẩm Kiều phát hiện Phương Nhĩ Chính cười khóe mắt có mấy nếp nhăn mờ làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn mang mấy phần trẻ con ngây thơ. Người đàn ông này nhất định là cười vô cùng đáng yêu.
"Thẩm Kiều, đây là tiểu đội trưởng đồn cảnh sát ở trấn trên, Phương Nhĩ Chính." Trình Dịch Dương khẽ nắm vai cô giới thiệu.
Bàn tay theo lưng cô đi xuống, cánh tay mạnh mẽ đỡ hông, giảm bớt áp lực của chân khiến cho cô len lén thở phào một cái, sau đó, mềm mại cười một tiếng, "Phương đội trưởng, cảm ơn anh đã đến."
Nhất thời bốn phía kinh diễm, tất cả mọi người nhìn cô nở nụ cười rạng rỡ cảm thán không thôi, cái tên Trình Dịch Dương này chỉ có ăn ba bát cơm công, thế mà cưới được một mỹ nhân như hoa như ngọc về làm vợ.
"Ha ha, về sau sẽ phải gọi cô là chị dâu rồi, chị dâu, cô nhớ phải chăm sóc Trình kiểm sát của chúng tôi thật nhiều đó nha." Phương Nhĩ Chính mập mờ nhíu mày làm những người ngồi cùng bàn khác ồn ào lên.
"Chỉ sợ chưa kịp chiếu cố, A Dương đã không chịu nổi."
"A Dương, sau này cậu bắt tội phạm sợ rằng không dễ dàng như thế, bởi vì chân sẽ nhũn ra không chạy nổi."
Cả bàn đều cười lớn, cười ý vị sâu xa.
Có chút mất khống chế, đàn ông bàn này dù sao cũng là bạn tốt trong quân, dù sao cũng là đội cảnh sát anh kiệt, tất cả đều là người không câu nệ tiểu tiết, uống một chút rượu sẽ rất dễ dàng ồn ào.
Thẩm Kiều vẫn cười, tự tin lại rực rỡ, giống như hoàn toàn không để lời giễu cợt ở trong lòng. Cô đã có nghe mẹ đề cập tới, Trình Dịch Dương mặc dù là kiểm sát nhưng thường được bạn tốt nhờ giúp đỡ, làm việc cho đội cảnh sát.
Trình Dịch Dương nhíu nhíu mày, nhanh chóng giới thiệu những người khác trên bàn, mời rượu xong, nghe các nam nhân nói "Chị dâu gặp lại!" rồi rời bàn.
Cứ như vậy, cả buổi tối, rượu uống vào trong bụng gấp mấy lần so với thức ăn, nếu như không có Trình Dịch Dương ôm hông, cô hoài nghi mình có thể nằm co quắp trên mặt đất.
Rốt cuộc, tiệc mừng kết thúc, tiễn những người đang la hét muốn náo động phòng xong, Trình Dịch Dương lái xe đưa cô đến nhà của họ.
Nơi này cô đã đến một lần, Trình gia không phải là người quá nhiều tiền, mà tiền lương của Trình Dịch Dương là tiền lương của kiểm sát trưởng, không tính là thấp nhưng cũng không thể tiêu xài phung phí. Ngôi nhà ba tầng này là loại nhà điển hình trong trấn, có nóc nhà bằng kính để ngắm trời, có tường gạch cao chừng hai mét màu xám tro vậy quanh, sau khi đi vào là một mảng sân cỏ ướt át, những cây h