
Tác giả: Chu Khinh
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 134256
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/256 lượt.
m thời gian để yêu cô như vậy, nhìn cô lần lượt thay bạn trai này đến bạn trai khác, nhìn cô lần lượt cười trong lòng người khác, cảm giác lúc đó của hắn sẽ như thế nào? Khó trách hắn tức giận đối với chất vấn của cô như vậy, bởi vì cô đã làm thương tổn hắn.
Đều là lỗi của cô!
Hắn còn có thể tha thứ cho cô không?
Thẩm Kiều đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, kéo cửa phòng ra vọt tới trước mặt Trần Chí Vĩ, xốc cổ hắn lên hỏi: "Anh ấy đang ở đâu?"
"Ai? Người nào?" Trời ạ, thật là đáng sợ, khí thế của nữ vương bệ hạ thật là kinh người.
"Chồng tôi, Trình Dịch Dương, bây giờ anh ấy đang ở nơi nào?"
"Phòng... Phòng làm việc!" Hô hấp của hắn quá khó khăn, có thể buông hắn ra được không?
Thẩm Kiều buông tay, lao nhanh ra như một cơn gió.
"Anh...anh à..." Thanh âm Hà Thanh Hồng run rẩy.
"... Ừ." Lão luyện thành thục như Thẩm Nhược Định cũng hơi giật mình.
"Chúng ta, con gái chúng ta vẫn mặc đồ ngủ chạy ra ngoài!"
Thẩm Kiều từ trong thang máy đi ra, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt quan sát của người xung quanh, mục tiêu của cô rất rõ ràng, chính là phòng làm việc của Trình Dịch Dương.
"Rầm" một tiếng đẩy cửa phát ra, cánh cửa đập vào tường thành một tiếng vang lớn.
Phương Nhĩ Chính cợt nhã huýt sáo: "Chị dâu, quần áo chị mặc quả không tệ."Mỹ nhân chính là mỹ nhân nha, dù có mặc đồ ngủ cũng khiến cho người ta kinh ngạc.
"Toàn bộ các anh đi ra ngoài cho tôi!" Ngón tay Thẩm Kiều chỉ ra ngoài khí thế mười phần, "Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy!"
Tiếp tục chỉ vào Trình Dịch Dương, cường điệu nói, "Anh ở lại!"
Sáu bảy người đàn ông cao lớn uy mãnh trong phòng đều ngoan ngoãn buông văn kiện trong tay không dị nghị đi ra ngoài.
Chỉ có Phương Nhĩ Chính vẫn nguyên một chỗ không sợ sống chết, mãnh mẽ đôi co với cô: "Chị dâu, chị ăn mặc như vậy ở cùng A Dương không tốt đâu, có cần tôi canh chừng ngoài cửa?"
"Phương Nhĩ Chính, tôi nghĩ, Ninh Hinh nên được nghe công tích vĩ đại của anh đúng không?" Thẩm Kiều hếch mày, nhìn về tên đàn ông không biết sống chết kia. Thành công khiến nụ cười hắn ảm đạm không ít.
Thật không thể tin được, hai tháng này mặc dù cô và Trình Dịch Dương không gặp nhau nhưng lại trở thành bạn tốt với Ninh Hinh. Ít nhất cũng biết cô ấy và Phương Nhĩ Chính đang dây dưa tình cảm, tóm lại là cũng nắm được điểm yếu của hắn.
"OK, OK! Tôi đi, tôi đi." Phương Nhĩ Chính giơ tay đầu hàng, đứng dậy đi ra ngoài.
Rất tốt, thuận lợi dọn dẹp xong! "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Xoay người đối mặt với người đàn ông từ đầu tới đuôi cũng không mở miệng, mặt hắn lạnh lùng, cúi đầu xem văn kiện, tựa hồ không hề phát giác những chuyện đang xảy ra.
Nhưng mà cô lại phát hiện, ngón tay hắn đang bóp chặt văn kiện, người đàn ông này khiến lòng cô rối tinh rối mù. Cất bước đi tới bên cạnh hắn, đưa tay muốn lấy văn kiện ra khỏi hắn, nhưng hắn lại không chịu buông tay, cau mày trừng cô.
Cô cười ngọt ngào, mặt lấy lòng.
"Chồng à..." Cố ý sử dụng giọng nói khiến hắn không thể kháng cự nhất.
Hắn vẫn nghiêm túc lạnh lùng, không chịu buông tay.
Được rồi, cô có thể đi đường vòng. Thẩm Kiều buông tờ giấy ra, vòng qua cái bàn, ngồi lên đùi hắn, ôm cổ hắn, "Chồng à."
"..."
Tên đàn ông này cứng nhắc này, cô vùi gương mặt vào trong ngực của hắn, ngửi hương vị quen thuộc của hắn khiến cô chợt thấy hạnh phúc, "Thật ra thì hôm đó, em không phải tức giận vì Kling đâu."
Cảm thấy thân thể của hắn trở nên cứng ngắc khi nghe tên của Kling, khóe miệng cô mỉm cười, "Em tức giận vì bắt gặp anh với cô gái khác đứng chung một chỗ." Bắp thịt hơi buông lỏng.
"Rành mạch, nhẹ nhàng, vui vẻ như Trình Dịch Dương, chỉ là của một mình Thẩm Kiều, nhưng anh đối xử với cô gái khác cũng với khuôn mặt như vậy khiến em thật sự ghen."
Nói rõ suy nghĩ trong lòng cho hắn nghe, "Càng tức giận, càng quan tâm, em ngược lại càng không hỏi được, anh thật hiểu em, sao lại không rõ tính tình của em, nếu như không phải là quan tâm đến mức tận cùng, em làm sao có thể bỏ qua anh với tình huống cứ như vậy. Anh suy nghĩ một chút, ban đầu em đối phó Kling như thế nào." Kling đã bị cô đánh cho bị thương, sợ tới mức trực tiếp bay trở về Mĩ.
Nhưng cô lại không động đến một ngón tay hắn, có lẽ nói không ai tin, nữ vương như Thẩm Kiều, phát hiện chồng... là hiểu lầm chồng mình phản bội mà không động thủ, nói ra chắc chắn sẽ thành đề tài buôn chuyện mất.
"Anh biết em từ nhỏ đã ra nước ngoài rồi, muốn tự lập được thì phải kiên cường, dù có thống khổ thì cũng không thể kêu ai được, chịu đựng một mình, dần đà thì tình cảm sẽ bị che dấu hết."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đen thân thương, phần lạnh lùng trong đó đã mất đi ít nhiều, nhiều đủ để cho cô động lòng, "Tin em không? Nếu như so sánh việc che dấu tình cảm thì em thua anh đó."
Nói đến phúc hắc, cô không sánh bằng hắn, tới hôm nay, mới hoàn toàn hiểu tâm cơ người đàn ông này sâu đến bao nhiêu, nhưng mà tình cảm khiến người ta thật đau lòng.
"Em càng quan tâm, lại càng không dám để anh phát hiện, nhất là khi em lầm tưởng anh và nữ sin