
Tác giả: Mật Kiến
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134293
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/293 lượt.
ngoài cửa có tiếng xe đỗ lại. Cô mở cửa đi ra ngoài xem, hóa ra là Hạ Thiên Khoát cùng anh Xương lái xe. Anh Xương tay cầm túi giấy đang rời khỏi xe.
“Cô Mạc, đây là cơm trưa của cô.”
“Tôi cám ơn.” Mạc Ưu mặt lộ vẻ kinh ngạc, vui mừng cầm lấy túi giấy, “Anh làm sao mà biết…”
Cô cùng anh Xương mới chỉ gặp mặt nhau có hai lần, anh làm sao có thể quan tâm tới cô như thế. Thấy cô cảm động, anh Xương vội vàng bổ sung một câu: “Ngài Hạ bảo tôi mang tới.” Anh Xương vừa nói vừa bước lên xe lái đi, để lại Mạc Ưu với bộ mặt khó hiểu. Cô trở lại phòng bếp mở túi giấy ra, bên trong là đồ mua ở cửa hàng đồ ăn nhanh Hòa Phong tại Quảng Trường, có gà rán với salad, bánh mỳ Ý, đủ để cô ăn hai bữa.
Lúc này, cô bắt đầu đại khái đoán được bữa sáng nay cùng một số chuyện là do ai làm.
Ma vương, làm sao anh có thể trở nên tốt bụng như vậy? Cô nhẹ vỗ về cánh tay phải đang băng bó của mình, cuối cùng cảm thấy hẳn xung quanh mình có một thứ phép thuật kỳ lạ nào đó vừa xảy ra mới có thể khiến mọi thứ đều trở nên vô lý như vậy.
Trong đêm tối, Mạc Ưu và Hỉ Lạc ngồi ở hoa viên hóng mát, Hỉ Lạc vẫn rên ư ử bên cạnh Mạc Ưu như trước. Ngắm nhìn khu nhà cao cấp và căn nhà trống dưới núi Lâm Lập, trong đầu cô không ngừng hiển hiện hình ảnh cậu bé trai cùng con chó năm đó ngồi ở chỗ này ngẩn người.
Lúc ấy trong lòng của anh nghĩ gì? Có giống như cô bây giờ cảm thấy khung cảnh này rất tuyệt, rất thoải mái, hay là tình nguyện dùng tất cả để đổi lấy có được cha mẹ ở bên?
Vấn đề này chỉ có ma vương mới có thể cho cô đáp án, nhưng cô lại không thể thử nhổ râu lão hổ . . . . . Nếu như cô thật sự hỏi anh, ma vương nhất định sẽ tức giận đến giơ chân, sau đó nghĩ hết biện pháp trừng phạt cô?
Mạc Ưu cảm thấy mình đang suy nghĩ vớ vẩn, bật cười ra tiếng.
Hạ Thiên Khoát đứng ở một bên ước chừng năm phút đồng hồ, Mạc Ưu hoàn toàn không phát giác. Anh cũng không quấy nhiễu cô, nhưng ánh mắt lại vẫn theo dõi từng biểu lộ biến hóa phong phú trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Chỉ thấy cô nhìn về phương xa thoáng cái khẽ nhíu mày, trong chốc lát lại lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, cuối cùng nụ cười sáng sủa lại tác động nơi đáy lòng yếu ớt nhất của anh.
“Ai nha! Hỉ Lạc. . . . . . Đừng mà! Ha ha ha. . . . . .”
“Nói nhanh cô rốt cuộc đang cười cái gì?” Hạ Thiên Khoát như thẩm tra phạm nhân đứng ở một bên xem kịch vui.
“Không. . . . . . Không nói. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Không được liếm nữa . . . . .” Mạc Ưu đương nhiên liều chết cũng không thể nói ra chuyện trêu cợt anh trong đầu! Nhưng niềm vui này tích tụ trong ngực đã lâu, hễ bộc phát là không thể thu lại được.
“Không nói sao? Vậy cũng chớ trách tôi. . . . . .” Khóe miệng Hạ Thiên Khoát nhếch lên, không có hảo ý tươi cười tới gần cô, theo đó duỗi ngón tay ra giáp công chọt lét Mạc Ưu, Hỉ Lạc được thể cũng theo đó liếm lấy khiến cô càng khó chống đỡ.
“Ha ha ha. . . . . . Đừng mà . . . . . Ha ha ha. . . . . .” Mạc Ưu sợ nhột nhất! Cô rốt cuộc bất chấp hình tượng cả người nằm trên mặt ghế, thân thể cuộn thành một khối né tránh hai phe giáp công, cười đến chảy nước mắt.
“Còn không nói sao?” Hạ Thiên Khoát dứt khoát ngồi ở bên người cô tiếp tục bức cung, trên mặt toát ra vẻ hào hứng hiếm thấy.
“Không. . . . . . Ha ha. . . . . . Không nói. . . . . . Ha ha ha. . . . . .” Nói thì kết cục còn thảm hại hơn, cô mới không phải đứa ngốc.
“Vậy cũng chớ trách tôi không khách khí!” Ngón tay của anh bắt đầu công hướng cái eo mẫn cảm của cô, Mạc Ưu rốt cục phát ra một tràng cười điên dại, không thể không cầu xin tha thứ.”Không. . . . . . Tha cho tôi. . . . . .”
“Chuẩn bị nói chưa?” Hạ Thiên Khoát còn không có đình chỉ công kích.
“Tôi. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Tôi nói. . . . . .”
Hạ Thiên Khoát ý bảo Hỉ Lạc án binh bất động, mình cũng dừng lại động tác cúi xuống nhìn cô.”Nói mau vừa nãy cười cái gì!”
“A. . . . . . Tôi. . . . . .” Mạc Ưu vẫn ngăn không được nụ cười, ngực kịch liệt phập phồng thở hào hển, lại thêm hơi thở nam tính thổi trên mặt cô, càng làm cho cô cơ hồ thở không nổi.
Cô thẹn thùng quay đầu đi, Hạ Thiên Khoát lại cho rằng cô không muốn nói ra chân tướng, bàn tay ôm trọn gương mặt của cô đối diện với mình.”Còn không mau nói!”
“Tôi. . . . . .” Thế này thì bảo cô làm sao mở miệng đây! Thực tế cái tư thế này cực kỳ mập mờ. . . . . . Mạc Ưu khẽ cắn môi, mặt phấn ửng hồng lộ ra thần sắc khó xử mà lại ngượng ngùng.”Anh. . . . . . Anh thả tôi ra đã. . . .”
“Không thả! Trừ phi cô nói ra!” Vốn thầm nghĩ trêu cợt cô, nhưng là vừa cúi sát gương mặt trắng hồng nhỏ nhắn của cô, Hạ Thiên Khoát cảm giác thân thể nổi lên sự bạo động khó hiểu, ngữ khí của anh cùng biểu lộ bắt đầu có vẻ mập mờ, như là loại tán tỉnh tràn đầy sức hấp dẫn ——
“Anh thả tôi ra trước đã. . . . . .” Mạc Ưu không dám nhìn thẳng anh, bởi vì đôi mắt vốn lạnh lùng như băng giờ đây lại chớp động lên hai ngọn lửa, cô bị nhìn đến toàn thân nóng lên, không tự chủ phát ra tiếng hờn dỗi. Hạ Thiên Khoát không trả lời,