XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341916

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1916 lượt.

vào. Hắn mê mẩn vuốt ve mái tóc bồng bềnh khiến Tiểu Như Ý và Long Tiểu Hoa đều phải ngẩng lên nhìn ánh mắt “biến thái” của hắn.
- Tôi thành ra thế này mà Vương gia còn cười được sao? Rốt cuộc Vương gia có nhân tính không thế? – Long Tiểu Hoa lên tiếng.
- Haizzzz! Tại sao nhân vật nam chính của ta chẳng ai có được sở thích như người bình thường vậy chứ? Đây là quy luật của dâm thư sao? – Đó là nghi vấn của Tiểu Như Ý. Bà nói xong thì quay đi, nhướng mày nhìn Cung Diệu Hoàng đang vuốt mái tóc của Long Tiểu Hoa nói: – Này, tiểu tử. Trông cậu được đấy. Cậu có hứng thú làm nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết mới của ta không?
Diệu tiểu vương gia tiếp xúc với tiểu thuyết cấm là do tiểu thẩm ép. Với cá tính của hắn thì hắn chẳng có chút hứng thú gì với kẻ viết những thứ linh ta linh tinh, vớ va vớ vẩn đó. Muốn hắn đường đường một tiểu vương gia lại đi phối hợp làm nhân vật nam chính trong tiểu thuyết cấm ư? Hứ! Đừng có mơ nhé. Hắn không muốn kẻ nhàn rỗi không có việc gì làm này làm ô nhục thanh danh cả đời của hắn. Nhưng nói là thế, tay hắn vuốt vuốt mái tóc, quay lại hỏi:
- Làm vậy có gì tốt?
- Nhân vật nam chính được rất nhiều cái lợi. Khi thăng hoa nhất sẽ nhìn thấy cầu vồng phía cuối chân trời. Ngoài chuyện trước khi thổ lộ tình cảm phải ghen một chút, khó xử một chút, ngây ra một chút, thì cuối cùng đều có thể đầu gối tay ấp với người đàn bà của mình. Đảm bảo vô cùng hạnh phúc!
- … – Nghe có vẻ không phải là vụ trao đổi không có giá trị.
- Trông khuôn mặt đẹp như ngọc khắc và vóc dáng hoàn mỹ của cậu, ta muốn mời hai người đi ăn bữa khuya. Sau này về trung nguyên, chớ có nói với người khác là đồ ăn của chúng ta khó nuốt. Đồ ăn ở trong cung thì nuốt làm sao được? Họ cứ nói dinh dưỡng gì gì đó. Vớ vẩn. Muốn ăn ngon thì phải ra phố tự tìm. Thế nào? Điều kiện ta đưa ra được đấy chứ?
Cung Diệu Hoàng mân mê cằm suy nghĩ.
- Này, sao tiểu tử cậu lại nói năng kém hơn cả thúc thúc thế? Vì nghệ thuật mà ta phải bôn ba bên ngoài. Ta nghe nha đầu thối này nói, cậu rất quý con trai ta. Để có được con trai ta, thậm chí cậu đã không từ thù đoạn nào.
- Oa! Tiểu Như Ý, bà nói chuyện để ý một chút được không? Đầu tôi vẫn còn ở trong tay hắn đấy. Bà bà bà bà nhẹ tay một chút thôi. Tôi tôi tôi không có. Tôi chỉ nói, hai người có thể nhẹ nhàng một một một một chút được không? – Bị gạt ra ngoài, Long Tiểu Hoa cố găng vớt vát mấy câu.
- Nha đầu thối, tránh qua một bên. Nữ nhân vật chính chỉ là phụ mà thôi. Tiểu thuyết chỉ cần nam nhân vật chính hào hoa tuyệt vời là đủ rồi. Ta không cần biết cô sống hay chết – Bạch Trì Như Ý xua tay, chẳng hề nể tình với nữ nhân vật chính mà tiếp tục mê hoặc nam nhân vật chính mới: – Khế ước bán thân một năm, con trai ta bán cho cậu đấy.
- … Một năm ư? – Trong tay hắn có thanh kiếm nhà họ Bạch thì đừng nói là năm năm mà mười năm, hai mươi năm, chỉ cần hắn muốn thì Bạch Phong Ninh đều phải hầu hạ hắn. Hắn không thèm điều kiện này.
- Một năm còn ít sao? Vậy… một năm một tháng, không thể nhiều hơn. Hơn nữa, cậu phải hứa với ta, con trai ta bán nghệ chứ không bán thân. Cậu muốn có người cùng lên giường thì tìm kẻ khác. Đừng có ức hiếp đứa con trai giữ mình như ngọc của ta…
- Con trai bà đã sớm không còn trong trắng rồi…
- Nha đầu thối, im miệng!
Cung Diệu Hoàng chẳng thèm để ý đến cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Hắn khoanh hai tay trước ngực, hắng giọng rồi ra điều kiện trao đổi:
- Không được viết về nam nhân vật phụ khác.
Hả? – Tác giả viết tiểu thuyết cấm và độc giả trung thành nhìn nhau rồi cùng quay đầu lại nhìn Cung Diệu Hoàng nhưng chỉ thấy hắn nhướng mày, nghi ngờ nhìn họ.
- Không hiểu ý sao? Ý của tiểu vương là nếu tiểu vương là nam nhân vật chính thì người đàn bà kia chỉ dành cho một mình tiểu vương, không được viết về nhân vật khác. Tiểu vương muốn một mình nắm giữ.
Tiểu Như Ý nhìn Cung Diệu Hoàng đầy tính sở hữu trước mặt. Đôi mắt phượng của hắn lim dim, đôi môi cong, lộ rõ vẻ oai phong. Bà ngây người rồi bỗng lên tiếng:
- Ồ! Thật độc tài! Thật không biết lý lẽ! Thật đàn ông! Như vậy đi. Ta muốn viết về một cậu cháu gian tà bá đạo khiến tiểu thẩm thẩm không trở mình nổi.
Nhưng Long Tiểu Hoa nghĩ đến vấn đề hiện thực. Nàng kéo vạt áo Tiểu Như Ý thì thầm:
- Không viết nam nhân vật phụ không ổn đâu.
- Có gì không ổn chứ? – Tiểu Như Ý nghi ngờ hỏi.
- Bà nghĩ thử xem. Nếu là tiểu thẩm thẩm thì ít nhất cũng có thúc thúc. Bà để hắn ra yêu cầu, không viết nam nhân vật phụ. Bà có biết tiểu thuyết bây giờ đều cần có nam nhân vật chính đạo. Bà chỉ viết một nam nhân vật chính thì sẽ rất nguy hiểm.
- Ồ! Đúng rồi. Nếu là tiểu thẩm thẩm thì phải có thúc thúc xuất hiện ngăn chặn tình cảm của hai người phát triển chứ.
- Đúng thế.
- Không sao. Để hắn chết đi là xong.
- … Bà… bà định cho ai chết đi…
- Vị thúc thúc đó chết luôn từ hồi còn trẻ. Như vậy sẽ không có nam nhân vật phụ nữa.
- … Bà đối xử với nhân vật nam phụ trong tiểu thuyết của chính mình như vậy sao? – Chỉ một câu nói là giết chết phu quân của