
Xem Như Anh Lơi Hại, Đồ Xấu Xa
Tác giả: Tinh Dã Anh
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341686
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1686 lượt.
này. Ta đang hỏi cô đấy.
- … Tôi…
- Được không?
- …
- Nói với ta là được đi.
- …
- Được. – Hắn nhấn giọng, hắn chỉ muốn câu trả lời đó.
- … Được…
Híc!… Được cái con khỉ! Thật đúng là khó qua nổi cửa ải của tuyệt thế mỹ nam. Tại sao Long Tiểu Hoa nàng lại không làm được?
- Ngoan lắm! – Hắn mỉm cười nhìn nàng, cúi xuống đặt lên má nàng một nụ hôn nhẹ.
Oa! Nàng lại bị lừa rồi. Nhưng thật đáng giá! Híc!… Dù là sổ sách, bàn tính cũng được. Ông trời ơi, ai có thể cho nàng biết, tại sao việc vượt tường sổ lồng lại đòi hỏi trình độ cao như vậy?
Bí mật của Bạch thiếu chủ
Thật lòng mà nói, Bạch Phong Ninh đúng là bạch mã hoàng tử bước ra từ tiểu thuyết. Hắn dang tay một cái là Long Tiểu Hoa nàng đã nhào vào lòng. Hắn làm cho nàng no bụng khi nàng thèm chảy nước miếng. Hắn còn dụ dỗ nàng rất tài tình, kéo tay nàng lại không để nàng lạc đường. Khi nàng mệt mỏi, nàng có một lồng ngực để tựa. Hắn dùng tay áo lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên cánh mũi nàng. Một cô bé đi qua mỉm cười ngọt ngào mời hắn mua tặng nàng bông hoa.
Cự tuyệt với nam nhân có lời nói ngọt ngào, quan tâm chu đáo, khí độ ngời ngời, nhìn thẳng phía trước, thì quả là trái với đạo trời, không thể tha thứ được.
Nhưng sao một nam nhân tốt như vậy lại kỳ quái đến thế? Thích những cô nương đáng thương bị ngược đãi thì chẳng nói làm gì. Đến kén vợ cũng đòi hỏi phải biết làm sổ sách, dùng bàn tính. Đến tặng hoa cũng kiên trì muốn tặng nàng một cành hạnh đỏ. Dường như nam nhân ấy luôn có cách khiến nàng phải nửa mừng nửa lo, hàng trăm cảm xúc, tim đập loạn nhịp, dở khóc dở cười.
Có lẽ nhân vật nữ chính trong truyện đều có cảm giác lo lắng, rụt rè đó với nhân vật nam chính. Ôi! Quả đúng là tình tiết khó lường.
- Vậy thì tìm người dạy đi.
- Tìm người dạy ư?
- Chẳng phải bên cạnh cô có bậc thầy cực giỏi sao? Hãy học toàn bộ những kiến thức hắn có, được không?
- Huynh nói là… Long Hiểu Ất sao? – Mắt nàng mở to. Không phải chứ?
- Đó là lựa chọn hàng đầu. Chẳng phải thế sao?
- Không thể nào. Hắn không dạy tôi đâu. Từ nhỏ hắn đã coi thường tôi không có năng khiếu với những con số. Hắn còn nhíu mày nói với tôi. – Nàng vừa nói vừa dùng hai tay đặt lên lông mày, bắt chước thái độ khinh thường của ai đó, trầm giọng nói: – Chỉ cần cô biết thế nào là cầm kỳ thi họa, thế nào là chăm chồng dạy con, làm một nhi nữ dịu dàng, bớt chướng mắt ta là tốt rồi.
- Cô có biết tại sao hắn lại khó chịu với đàn bà con gái như thế không?
- Ai mà biết được. Tâm lý quái gở mà. Thực ra tôi rất lo hắn sẽ cô độc đến già. Với tính khí cổ quái như vậy thì ai có thể chịu nổi hắn chứ? Đẹp phát sợ! Ngoài khuôn mặt ra thì thật sự rất khó tìm được ưu điểm thứ hai của hắn.
- Đẹp phát sợ ư? Cũng đúng. Nhưng cô có từng nghĩ đến thân thế của Long Hiểu Ất chưa? Cha mẹ hắn là nhân vật như thế nào?
- Hả? – Nàng thật sự chưa từng nghĩ đến điểm này. Nàng luôn cảm thấy việc mình đã nhặt Long Hiểu Ất về giống như con khỉ tự lấy đá đập vào đầu mình vậy. Nàng chưa nghe hắn nhắc đến cha mẹ: – Lẽ nào huynh đã từng gặp cha mẹ hắn sao?
- Chưa từng gặp. – Hắn lắc đẩu lại mỉm cười: – Nhưng qua dung mạo của Long Hiểu Ất, chắc chắn mẹ hắn phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
- Nghiêng nước nghiêng thành ư? – Mẹ Long Hiểu Ất sao? Một người phụ nữ có thể gây nên chấn động đến như vậy? Hẳn là có người mẹ như thế ắt có người con như thế. Mẹ hắn nghiêng nước nghiêng thành nên con trai bà mới một tay che cả bầu trời.
Bạch Phong Ninh chăm chú cúi đầu suy đoán xem Long Tiểu Hoa đang nghĩ gì. Bỗng hắn hơi nghiêng người, kín đáo quét mắt nhìn khi cảm thấy phía sau mình có một bóng đen. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy vai Long Tiểu Hoa nói:
- Được rồi. Cô nên về đi. Hôm khác, chúng ta sẽ tính tiếp. Cô nhớ lời ta nhé, không được thất hứa với ta đâu đấy.
Nói đoạn, hắn khẽ lướt ngón tay mình qua môi nàng, không đợi nàng kịp phản ứng thì đã nhanh chóng ôm lấy nàng, nhún chân một cái, dùng khinh công bay qua tường cao rồi đặt nàng xuống mỉm cười:
- Cô nhớ chăm sóc cành hạnh đỏ ta tặng cô nhé. Cô có thể học sổ sách với Long Hiểu Ất, không được ở sau lưng ta chơi trò “hạnh đỏ trở về” đâu đấy.
Câu nói buông lại, hắn đã bay ra ngoài tường, bỏ lại Long Tiểu Hoa đứng đó tay cầm cành hạnh đỏ sững người. Không muốn nàng quay về? Vậy sao chàng còn đưa hổ về rừng chứ? Tiếp theo nàng phải làm thế nào để đối diện với cuộc đời bi thảm của mình đây? Cái giá của niềm đam mê thật là quá lớn, quá đau khổ!
Bạch Phong Ninh bay qua tường, nhẹ nhành phủi bụi trên chiếc áo trắng của mình. Cơn gió hất phần tóc mái để lộ đôi mắt sáng màu xám, dưới ánh trăng càng lộ rõ màu trắng xám đặc biệt. Hắn đứng thẳng người in bóng lên bức tường Long phủ, hơi nhếch miệng nói với người đứng trong bóng tối:
- Vô Ưu? Sao thế? Có chuyện gì à?
- Thiếu chủ, kinh thành báo về. Đương kim Thánh thượng đổ bệnh.
- Hử? Bệnh ư? Tin tốt đấy! Sung sướng bao nhiêu năm cũng đến lúc đổ bệnh rồi.
- Nghe nói Thá