Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341846

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1846 lượt.

ệng nhìn, xương quai xanh lộ ra kéo dài đến tận xương vai như ẩn như hiện trước mắt nàng.
Nàng đang ngẩn người trước vẻ đẹp tuyệt mỹ đó thì nghe bên tai có tiếng thì thầm của hắn.
- Này! Nếu cô ăn cơm mà không có ngân lượng trả thì cô sẽ làm thế nào?
- Ai da! – Nàng trợn tròn mắt nhìn kẻ đó, không nỡ thu lại ánh nhìn của mình, buột miệng trả lời: – Hỏi vớ vẩn! Tất nhiên là phải ăn một bữa thật ngon rồi tìm đường thoát thân rồi.
- Vậy sao? Hóa ra là vậy. – Hắn gật đầu nhận chỉ giáo rồi nói: – Ngồi đây đợi người đến tính tiền quả là hơi ngốc.
- Đúng thế. Có kẻ ngốc mới đi ngồi đây. Không thoát thân, lẽ nào định đợi người ta đến tóm.
- Có lý! – Hắn tiếp tục gật đầu nói: – Một người chỉ biết thoát thân có sở trường là gì? Cô biết không?
- Haizzz!
Nàng chớp mắt, vừa ý thức được những gì mình nói thì đã thấy hắn nhìn nàng bật cười, sau đó trong nháy mắt…
Chát chát rầm rầm!
Xủng xoảng choang choang!
Rầm rầm uỳnh uỳnh!
Một loạt những âm thanh cực kỳ bi thảm từ trên lầu vọng xuống khiến chưởng quỹ và tiểu nha đầu nhìn nhau sợ hãi, sắc mặt xám ngoét. Cho đến khi cái bóng trắng bay từ ban công tầng hai xuống đất, gió thổi nhẹ vào lượt cổ áo không cúc của hắn, hắn đứng trên phố vừa phủi bộ đồ trắng không dính chút bụi vừa lắc đầu nói:
- Xem ra, võ công gì đều có thể không luyện, duy khinh công thì tuyệt đối phải dùng đến. – Đặc biệt là vào lúc đi ăn quỵt.
Hắn chỉnh lại y phục, ngẩng đầu nhìn lên ban công, trơ trẽn cười:
- Này! Đa tạ đã nhắc nhở nhé. – Nói rồi, đầu ngón chân hắn nhún trên mặt đất, thân hình khẽ động, sau đó bay vụt đi như tia chớp.
- Khốn khiếp! Đồ ăn quỵt còn dám lừa tôi nói sẽ làm mối giúp tôi. Tôi cần gì thiếu chủ nhà họ Bạch chứ. Sớm muộn gì hắn cũng bị Tào Tháo đuổi cho mà xem, phải rẽ đất ra mà chạy, đau hơn cả thiếu nữ ngày kinh, chẳng ngon lành mà ngủ được đâu. – Những lời thô tục, chẳng hề nho nhã bùng ra trên lầu.
- … Làm hủy hoại danh tiếng của khách điếm bằng những lời thô tục, trừ nửa canh giờ tiền công. – Chưởng quỹ gẩy bàn tính nói, lặng lẽ đưa ra quyết định mới.
- Không hổ là 1227. Chỉ cô mới có thể bình tĩnh như vậy trước mỹ nam, tôi thật sự ngưỡng mộ. – Tiểu nha đầu chắp tay tán thưởng nói: – Ối, chưởng quỹ 420, đương gia đã nói, kẻ ăn quỵt phải được dạy dỗ, răn đe đến nơi đến chốn đấy.
- Ừm! Đúng là đương gia có căn dặn như vậy, đương gia còn nói phải truy đuổi đến cùng. Nhưng cô xem vị công tử đó khinh công giỏi như vậy, ai có thể đuổi theo được chứ?
- Haizzz! Bàn rượu trên lầu đó tính vào đầu ai đây?
Chưởng quỹ không nói, nhìn kẻ vẫn đang mải chửi mắng trên lầu, lại còn đập phá khách điếm nữa. Kẻ đó đúng là con nợ lớn của khách điếm rồi.
- Chao ôi!… Tội nghiệp 1227! – Tiểu nha đầu nhìn lên lầu bằng ánh mắt thông cảm: – Tiền công cô ấy kiếm được hằng tháng không đủ để đền. Thật là thê thảm!
- Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư nhà tôi đâu? – Tiếng chạy bộ kèm theo tiếng thở hổn hển, một a hoàn ào vào khách điếm Đại Long Môn, nắm vai chưởng quỹ lắc mạnh: – Chưởng quỹ, tiểu thư nhà tôi đâu? Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư!
- Đinh nha đầu, cô gào thét gì thế? May mà bây giờ vẫn chưa đến giờ dùng bữa, nếu không khách khứa đã bị cô dọa cho bỏ đi hết rồi. – Chưởng quỹ gạt tay Đinh nha đầu ra, tiếp tục tính toán sổ sách: – Hôm nay không phải là ngày cô làm việc ở đây. Cô không đợi ở Long phủ, còn chạy ra ngoài làm gì?
- Tôi đến tìm tiểu thư… ờ… 1227 ạ. – Cô lo lắng giậm chân, nhìn tiểu thư của mình toàn thân lấm lem, lại còn bị ngã bầm giập mặt mũi đang vịn thành cầu thang, chống eo bước xuống.
- Tiểu thư! Sao tiểu thư lại thành ra thế này? Tiểu thư đánh nhau với người ta ư?
- … – Nàng buồn bực nhìn Đinh nha đầu, không biết nên giải thích thế nào. Người ta thì chớp mắt tung ra vài chiêu hư ảo, còn nàng thì vừa vung nắm đấm tàn độc lên đã liền ngã chổng vó, mặt mày bầm giập đến là mất mặt. Giờ thì hay rồi, trên người nàng đều là sơn hào hải vị, bào ngư tổ yến, vây cá tay gấu. Mùi thật khủng khiếp!
- Hết rồi. Lần này thì hết thật rồi. Tiểu thư mau theo em về. Có lẽ còn có thể thay đồ, che giấu đi một chút.
- Em lo lắng thế làm gì? Năm nào cũng chỉ đến cuối năm mới có người nào đó trở về soi mói cách ăn mặc của ta thôi mà. – Nàng ngẩng khuôn mặt dính bê bết dầu mỡ lên.
- Chính bởi vì người đó đã về rồi. – Khuôn mặt Đinh nha đầu mếu máo.
- Về rồi là ý gì?
- Đương gia về rồi.
Phịch! – Nàng ngồi phệt xuống bậc cầu thang, trong nháy mắt, mặt bắt đầu méo xẹo.
- Em nói… hắn về rồi sao?
- Đúng vậy. Tiểu thư, bây giờ không phải là lúc tiểu thư sợ hãi như thế. Gia đinh đã gửi thư về báo trước. Đương gia sắp đến cửa Long phủ rồi. Giả quản gia sai em đi gọi tiểu thư về chuẩn bị đón đương gia về phủ ạ.
- Hắn hắn hắn hắn hắn về làm gì? Bây giờ vẫn chưa đến cuối năm mà. Không đâu. Em xem, em xem, ve sầu còn kêu ra rả kia kìa. Hắn về làm gì chứ?
- Em cũng không biết, bây giờ khắp phủ đang náo loạn cả lên. Giả quản gia đang lo đến phát khóc. Tiểu thư còn đứng đây. Tiểu thư quên năm ngoài đương gia về phạt tiể