
Nửa Kiếp Hồng Nhan Một Kiếp Du Ca
Tác giả: Phiêu A Hề
Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015
Lượt xem: 134857
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/857 lượt.
òng người nấy, rất ít khi nói chuyện với nhau.
Nhưng những lúc Trình Thiếu Thần đột nhiên cao hứng, anh luôn làm những chuyện hết sức kì lạ.
Thẩm An Nhược thường để tóc ướt khi đi ngủ, bình thường anh đều không để ý, nhưng cũng có hai ba lần anh lấy lý do để tóc ướt đi ngủ sẽ dễ bị đau đầu nên tự mình đi tìm máy sấy giúp cô sấy cho khô.
Có những lúc thấy cô ném quần áo đầy giường mà vẫn không nghĩ ra nên kết hợp thế nào để mặc khi đại diện công ty tham gia dự tiệc, anh cũng nhiệt tình gợi ý cho cô, thậm chí còn giúp cô chọn màu son, bắt cô lau đi màu son cũ vốn đã rất đẹp.
Thỉnh thoảng sau khi ăn xong, anh còn chủ động giúp cô rửa bát, lau bàn, mặc dù những lần như thế chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tối hôm qua còn kì lạ hơn, An Nhược ngồi trong phòng khách vừa xem tivi vừa bóc túi tỏi mua ở siêu thị về, tỏi được bóc sạch vỏ bỏ vào lọ thủy tinh, làm như vậy khi nấu nướng có thể trực tiếp dùng luôn. Kỳ thực cũng có bán tỏi đã bóc sẵn, nhưng do người khác làm nên cô vẫn luôn lo sợ không vệ sinh. Kết quả bóc được một nửa thì Trình Thiếu Thần đang đi tới đi lui trong phòng như đi bách bộ bỗng ngồi xuống cạnh cô, giúp cô bóc hết số tỏi còn lại.
Thẩm An Nhược chỉ có thể nghĩ rằng vì anh đang có hứng nên mới làm vậy, cảm thấy rất buồn cười.
Tới lúc sẩm tối, An Nhược đang tập trung lau một bình rượu bằng thạch anh trong suốt rất đắt tiền trong bếp thì bỗng nghe thấy tiếng Trình Thiếu Thần vang lên sau lưng: “Tối nay tới nhà cô của anh ăn cơm nhé.” Giọng nói vô cùng bất ngờ khiến Thẩm An Nhược giật thót, suýt chút nữa làm rơi cái bình trong tay. Anh thường âm thầm xuất hiện không báo trước ngay sau lưng cô, khiến cho tim cô như ngừng đập, An Nhược cũng đã phàn nàn về chuyện này không biết bao nhiêu lần.
Người cô này của Trình Thiếu Thần gần đây mới dọn về trong thành phố, lại ở cùng khu với công ty của An Nhược, từ nhà cô đi chỉ mất một giờ đi xe.
Hoàng hôn dần buông, những bông tuyết nhỏ xíu bắt đầu rơi xuống, vừa chạm đất đã lập tức tan ra. Bầu trời hơi âm u, sắc trời cũng dần chuyển về tối.
Lúc đến nơi thì trời đã tối hẳn. Trình Ái Hoa là một người phụ nữ đoan trang, rất có khí chất, hồi trẻ chắc chắn là một mỹ nhân. Trình Thiếu Thần cũng có vài nét giống cô mình. Nhưng ở bà, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã khiến người ta cảm thấy có gì đó rất tao nhã.
Lúc An Nhược đến, bà Trình đã đứng trước cửa đợi bọn họ, nhìn thấy cô bèn ôm chầm lấy: “An Nhược, sao cháu vẫn gầy thế này? Sao, có chuyện gì không?” Rồi lại quay sang ôm Trình Thiếu Thần, vừa vỗ vào lưng anh vừa mắng: “Tiểu Thần, đứa cháu quỷ sứ này, cô đến đây mấy tuần rồi mà sao giờ này cháu mới đến thăm cô? Phải đánh đòn cháu mới được.”
Hai người phải khó khăn lắm mới rời được vòng tay của bà để đi vào phòng khách, nhìn thấy ngài Tề Thiệu Đường, vị lãnh đạo mới nhậm chức ở thành phố này, cũng đang quay sang họ mỉm cười gật đầu.
Bữa tối nay ăn tại nhà, trong bếp đã có người đang lúi húi chuẩn bị, bà Trình đắc ý giới thiệu đó là đầu bếp được mời từ Trừng Hương Các tới. Tề Thiệu Đường cùng bọn họ trò chuyện sôi nổi, bà Trình Ái Hoa đi qua đi lại giữa phòng khách và phòng bếp, mỗi lần quay lại phòng khách đều không quên than mấy câu: “An Nhược à, cháu gầy quá, thế này không được đâu, nhất định phải ăn nhiều vào, đừng có học theo người khác giảm cân nữa.”
Một lúc sau lại quay lại: “Tiểu Thần, bao lâu rồi cháu chưa gọi điện thoại về nhà hả? Có phải cháu muốn làm bố cháu tức chết không?”
Tề Thiệu Đường đuổi vợ mình: “Làm tốt công việc của em đi, đừng để bọn họ làm quá cay, quá ngọt hay quá mặn.” Bà Trình Ái Hoa lập tức đi mất. Ông Tề lắc đầu thở dài: “Tiểu Mẫn cũng giống hệt mẹ nó, cả ngày chẳng thể nói ít đi được.” Nhưng trong ánh mắt rõ ràng là rất vui vẻ, có ý cưng chiều.
Một lúc sau lại hỏi tiếp: “Tiểu Thần, công ty của cháu giờ hoạt động sao rồi? Thanh niên thường có tính quyết đoán rất cao, nhưng anh cháu đã lớn tuổi rồi, gần đây sức khỏe cũng không tốt, mà sở trường của Tiểu Khanh cơ bản không phải trong lĩnh vực đó, cháu thấy đấy, anh cháu chống đỡ rất khổ sở.” Thấy Trình Thiếu Thần cúi đầu không nói gì, lại quay sang Thẩm An Nhược nói: “Mấy ngày trước chú gặp chú Nghê, chú ấy khen cháu rất nhiều.”
“Chú Tề, ông Nghê chẳng qua là nể mặt chú thôi.” Suốt hai tuần nay, An Nhược vẫn canh cánh trong lòng chuyện này. Ông Tề Thiệu Đường cười sảng khoái: “An Nhược, cháy nhạy cảm quá. Chẳng nhẽ cháu không biết con trai của cục trưởng Lý và cục trưởng Tạ đều đang rèn luyện khổ sở trên dây chuyền sản xuất của các cháu sau? Thế mà chẳng thấy các cháu chiếu cố đặc biệt gì cho họ.”
Đang nói chuyện thì chuông cửa lại reo, Tề Thiệu Đường vừa nói chưa dứt câu “Hình như Tiểu Mẫn nhà chú về rồi”, Trình Ái Hoa đã chạy ra mở cửa.
Trình Thiếu Thần nói: “Hôm nay nhà mình còn có khách nữa ạ?”
“Thực ra không tính là người ngoài, là bạn của Tiểu Mẫn, An Nhược, người này cháu quen đấy.”
Trái tim Thẩm An Nhược như trĩu xuống, chỉ mong dự cảm của mình không chính xác, nhưng suy nghĩ mới chỉ lướt qua đã nghe thấy tiếng của Tề Gia