
Tác giả: Chu Khinh
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 134780
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/780 lượt.
hững lời của A Lực trả lời Toàn bá.
"Ai mượn cái lão quái nhân đến phòng ta, giống như phòng cướp?" Hắn căm phẫn nói xong, cúi đầu xuống mặt nàng rất nhanh liền hôn một cái, "Lão như thế nào chưa từng nghe qua có câu \'không sợ trộm cướp, chỉ sợ trộm nhớ thương\', nếu ta thật sự thương, khẳng định chính là của ta." Thực sự là kiêu ngạo, nàng đối với lời hắn còn có thể nói cái gì?
"Về phần vì sao ta không đối tốt với lão, rất đơn giản, bởi vì mọi người trong thôn còn miễn cưỡng không tính là đáng ghét, mà lão nhân kia, chậc chậc......" Thì ra nói cho đến cuối cung, vẫn là lỗi ở Toàn bá, Nhan Thủy Nhu đối với việc một già một trẻ cãi nhau, mỗi ngày cãi nhau, đến bây giờ đã muốn chết lặng, được rồi, nếu bọn họ thật sự muốn xem cãi nhau là việc phải làm, nàng cũng không phá hư loại lạc thú này.
Thời gian mười ngày, đi qua tuy chậm, nhưng dù sao cũng đã qua, hôm nay là ngày bọn họ thành thân.
Hai người chỉ muốn tổ chức một cái nghi thức đơn giản, không cần quá nhiều người, chỉ cần hắn cùng nàng, và Toàn bá là tốt rồi.
Phòng ở của hắn bị thu dọn một lần nữa, trong phòng nơi nơi đều dán chữ hỉ đỏ thẫm, nến đỏ lẳng lặng thắp sáng, nàng nắm chặt chiếc khăn tay nhiều màu, dưới sự dẫn dắt của hắn đi vào phòng tân hôn.
Vừa mới hạ khăn voan của nàng xuống, khẩn trương nhìn khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, mắt nhìn quyến rũ, môi trong suốt, đồng tử hắn co rút mạnh mẽ, nàng thật đẹp, làm cho hắn quên mất phải làm gì, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn.
"Nhu nhi, hôm nay nàng thực sự rất đẹp." Vì nàng hạ xuống mũ phượng, hắn nhịn không được muốn cúi đầu, muốn hôn lên cánh môi tươi mới như cánh hoa kia.
Vừa mới chạm được môi của nàng, liền truyền đến tiếng đập cửa, "A Lực, A Lực."
"Lão quái nhân này còn dám....." Hắn thất bại gầm nhẹ, lão nhân này còn cư nhiên dám oán giận có ý kiến về hắn, lão ba lần bốn bận làm như vậy, làm cho người ta như thế nào thích được a?
"Toàn bá khẳng định có việc mới gọi chàng, chàng ra ngoài nhìn thử xem." Nàng nhẹ giọng trấn an hắn.
"A Lực, ngươi ra đây một chút." Toàn bá ở bên ngoài vẫn thúc giục.
Hắn không tình nguyện đứng dậy, thở phì phì bước ra, "Lão nhân, ngươi cứ nhất định phải là đêm nay đến tìm ta, có phải hay không?" Ai, ông không thèm so đo với sự nóng giận hắn, "Ngươi đi theo ta, ta có mấy lời muốn nói cùng ngươi." Toàn bá lôi kéo hắn đi ra ngoài, "Rốt cuộc có chuyện gì, tại sao không nói ở đây?" Hắn không kiên nhẫn nói, nhưng vẫn là thuận theo ý lão nhân đi ra sân.
Đi đến cách tân phòng khá xa, xác định là Nhan nha đầu không nghe thấy đối thoại của bọn họ, Toàn bá mới yên tâm, ông thấp giọng mang theo vài phần không tự nhiên nói: "Uy, ngươi có thể hay không?"
"Cái gì có thể hay không?"
"Liền cái kia a....." Khụ, nét mặt già nua của ông ... ...
"Như thế nào?" Là đầu óc lão xảy ra vấn đề sao? Sao đối với vấn đề của Toàn bá nghe hoàn toàn không hiểu, lão nhân này thực sự là khó hiểu, đêm tân hôn đem hắn lôi ra, sau thì nói chuyện gì cũng không rõ?
"Là...." Ngu ngốc, nhất định phải làm cho lão già này nói rõ ràng sao: "Là viên phòng a."
"Viên.... Nha" Hắn đã hiểu.
"Việc này đáng ra ta không nên hỏi, nhưng Nhan nha đầu khi ba tuổi mẫu thân đã qua đời, phụ thân của nó là một đại nam nhân khẳng định sẽ không dạy nó loại chuyện này, nên ta liền nghĩ đến hỏi ngươi, nhưng thời gian sau này nhiều việc, liền quên mất." Chuẩn bị thành thân làm cho thiếu chút nữa mệt ngã bệnh, "Cho nên ta vừa nhớ ra liền đến hỏi.....uy, xú tiểu tử ngươi đang cười cái gì?"
A Lực thực sự không nhịn được nữa, cười haha đứng lên, chuyện này thật sự khôi hài, ngẫm nghĩ lại lão nhân kia cả ngày cùng hắn đấu khẩu, một bộ lễ giáo còn muốn lơn hơn thiên lão nhân gia, hiện tại lại đỏ mặt hỏi hắn "Rốt cuộc có thể viên phòng hay không", này, ha ha ha ha.... ...
"Ngươi dám cười, ngươi còn cười, thật quá đáng, ta rất tức giận đó."
"Khụ..." Hắn cố gắng thanh thanh cổ họng, cố ý đè thấp tiếng nói hỏi: "Nếu ta nói ta không biết làm sao bây giờ? Ha ha ha ha....." Lời nói còn chưa dứt, lại nhịn không được bật cười, Toàn bá đem hết toàn lực không để ý tiếng cười của hắn, "Nếu ngươi không biết, ta có đem theo sách, đây chính là năm đó lúc ta thành thân cha ta giao cho ta." Toàn bá từ trong lòng lấy ra một quyển sách cũ nát, đưa đến cho hắn.
Loại này nọ vẫn là tổ truyền? A Lực thực sự mới biết.
"Không cần." Sách kia như vậy cũ, hắn mới sẽ không thèm đọc qua, hắn liên tục lui vài bước, "Ta nghĩ, có lẽ ta biết"
"Biết như thế nào? Biết chính là biết, không biết chính là không biết, nam tử hán đại trượng phu, thừa nhận sẽ không có gì quá mất mặt, cho dù trước kia ngươi có biết, nhưng hiện tại ngươi đang mất trí nhớ, làm sao có thể còn nhớ rõ! Ngươi không cần thẹn thùng, lại đây, cầm lấy."
"Ta thực sự không cần, ta khẳng định sẽ biết." Hắn cố gắng thật sự nghiêm túc, nhịn cười, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng hắn mơ hồ cảm giác trước kia có xem qua loại sách này rồi, cho nên hắn hẳn biết sẽ phải làm như thế nào.
Bất quá, rốt cuộc là ai cho hắn xem loại sách ấy?