
Tác giả: Nguyễn Tường Bách
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 134279
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/279 lượt.
iết vượt qua mấy đèn đỏ, rốt cuộc bọn họ cũng tới được bệnh viện.
Sau khi hỏi thăm bác sĩ, Hà Dĩ Mục mới biết Kiều Diệc Oản vì quá kích động nên đau bụng chảy máu, suýt thì sảy thai.
Hà Dĩ Mục ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nắm tay cô, hai người nhìn nhau hơi xấu hổ.
Bọn họ cũng không phát hiện, cô lại mang thai.
Anh và cô đều không có kinh nghiệm, lần này không biết là nên sợ hay nên vui.
“Sao lại tức giận như vậy?’ Hà Dĩ Mục sau khi xác định cô không sao mới hỏi.
“Xin hỏi…” Kiều Diệc Phi vẫn núp bên cạnh từ từ đi đến.
Cậu cũng chỉ là cố ý trêu chị chút thôi, cũng chỉ là vài câu nói, ai biết chị sẽ tức giận như vậy. Nghe Kiều Diệc Phi giải thích bập bõm xong, sắc mặt Hà Dĩ Mục tái xanh, lôi hắn ra khỏi phòng bệnh “Anh dẫn em đi đâu… A”
Một đấm mạnh rơi vào bụng Kiều Diệc Phi, không đợi hắn kịp phản ứng, một một đấm nữa giáng xuống.
Kiều Diệc Phi rõ ràng là cao thủ đánh đấm, lúc này lại hoàn toàn không có sức đánh trả.
Cuối cùng vẫn nhờ Diệp Phàm sợ gây án mạng, kéo Hà Dĩ Mục ra.
Kiều Diệc Phi vừa giận vừa hờn, nhưng đối mặt với lửa giận bừng bừng của anh, không dám ho he nửa tiếng.
“Cậu tới Đài Bắc trốn tránh?” Hà Dĩ Mục lạnh lùng nhìn hắn “Được, tôi giúp cậu”
“Thật chứ…” Kiều Diệc Phi lại vui vẻ, chỉ cần không bị bọn xã hội đeo đuổi theo chặt một cánh tay, chỉ bị đánh một trận thì ăn thua gì?”
“Diệc Phàm, liên lạc luật sư của tôi, giam cái kẻ bại hoại của xã hội này vào ngục! Đợi đến lúc vợ tôi vui vẻ, thì thả ra”
“Này, anh hãy thành thật khai ra, rốt cuộc anh còn mấy nơi đẹp như thế này?’
Trong gió thu mát mẻ, Kiều Diệc Oản nhàn nhã nằm trên xích đu, anh ngồi bên cạnh xem tài liệu.
Trời xanh, mấy trắng, bãi cỏ mượt mà, khó mà có được một ngày nghỉ mà tất cả đều đẹp như vậy.
Kể từ khi phát hiện cô có thai, Hà Dĩ Mục không chỉ không cho cô xuống bếp, còn mời vú nuôi đã chăm sóc anh từ nhỏ ở Hà gia đến chăm sóc cho cô.
Quan trọng nhất là, bọn họ rời khỏi cao ốc xa hoa, chuyển đến căn biệt thự khác biệt này.
Kiều Diệc Oản cảm động nhất thật ra chính là câu “em xin lỗi” của Kiều Diệc Phi, thằng nhóc đáng chết này từ bé chưa bao giờ nói ra từ này, kể cả biết rõ mình làm sai cũng chết không nhận lỗi.
Học được cách nói xin lỗi cũng là một bài học bắt buộc của con người.
Xem ra nơi nó được đưa đến cũng có nhiều ích lợi “Dĩ Mục, em thật sự biết ơn anh” Cô dính vào tai anh, giọng hết sức mềm mại.
Cảm ơn anh đã yêu em.
Cảm ơn anh đã yêu cả những người nhà không tốt của em.
“Cảm ơn rồi, bây giờ tới yêu thương” Anh chu miệng lên.
Cô cười khì khì một tiếng, cũng học theo anh chu miệng lên, đụng môi với anh.
Anh và cô vui vẻ chơi trò hôn tiếp sức.
“Thiếu phu nhân, điện thoại của cô” Giọng vú nuôi cất lên.
“Vâng, con biết rồi”
Kiều Diệc Oản vội vàng nhảy xuống khỏi đùi Hà Dĩ Mục, làm anh sợ tới mức vội vã ôm lấy cô.
Anh đánh vào mông cô hai cái “Cẩn thận”
Cô làm cái mặt quỷ với anh “Em đi nghe điện thoại, chắc lại cái tên tiểu Phi kia gọi đến oán trách”
Năm phút sau, Kiều Diệc Oản quay lại bên cạnh anh.
“Dĩ Mục, em muốn đi Thượng Hải”
Hà Dĩ Mục nhăn mày lại “Kiều Diệc Viễn xảy ra chuyện gì à?”
Kiều Diệc Oản thở dài.
“Bệnh anh ấy rất nặng”
Cô hơi nhức đầu, sao những người bên cạnh cô đều xảy ra chuyện chứ? “Chồng à…” Cô nũng nịu ngả vào ngực anh “Yên tâm, Em chỉ đến xem anh ấy, nếu không sao sẽ quay về”
“Nhưng mà thân thể em…”
“Bác sĩ nói đây là thời kỳ ổn định, không sao…, em sẽ cẩn thận chú ý”
“Vậy anh tìm y tá đặc biệt đi cùng em”
“Không cần phải phiền toái vậy chứ?”
“Nghe lời”
“Được rồi”
Hai tay Hà Dĩ Mục ôm chặt lấy cô, im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.
“Vậy anh chờ em về”
Ở bệnh viện Thượng Hải, sắc mặc Kiều Diệc Viễn tái nhợt, cằm đầu râu, nhìn rất tiều tụy.
Anh nhìn cái bụng đã nhô lên của Kiều Diệc Oản với vẻ mặt phức tạp, sau đó lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
“Anh, sao anh lại bệnh ra thế này?” Kiều Diệc Oản hơi tức giận nhìn hắn “Chị dâu đâu?”
“Không có gì nghiêm trọng” Kiều Diệc Viễn ho khan hai tiếng, giọng nói hết sức lạnh nhạt “Chỉ mệt mỏi quá độ, bệnh đau dạ dày tái phát thôi”
“Đã thủng dạ dày rồi, còn kêu không có chuyện gì lớn” Cô trừng mắt nhìn anh.
Kiều Diệc Viễn không trả lời.
Kiều Diệc Oản ngồi xuống bên cạnh giường anh “Anh, mấy tháng không gặp, sao anh lại trở nên thảm thế này? Công việc khổ cực vậy sao? Em sẽ về kiến nghị với Dĩ Mục”
“Không liên quan đến chuyện công việc” Ánh mắt Kiều Diệc Viễn trầm xuống.
“Vậy thì vì cái gì?” Tim Kiều Diệc Oản xẹt qua một dự cảm chẳng lành.
Từ lúc cô đến Thượng Hải không gặp chị dâu, chẳng lẽ… Nhưng bọn họ mới kết hôn không bao lâu mà. “Đứa bé trong bụng cô ấy không phải của anh” Kiều Diệc Viễn lạnh lùng nói.
“Hả?” Kiều Diệc Oản rất kinh ngạc “Anh, sao lại như thế được?”
“Có lẽ ngay từ đầu anh không nên tới Thượng Hải” Anh quay đầu nói rất nhỏ “Anh không nên đến nơi mà cô ấy đã lớn lên”
“Anh, rốt cuộc chuyện gì đ