
Tác giả: Thiên Cầm
Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015
Lượt xem: 134630
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/630 lượt.
Người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám đậm đi trên đường, từng bước chân ổn định, không nhanh không chậm, vững vàng giẫm lên mặt đường. Tay phải anh xách một chiếc cặp táp, bên trong tất cả đều là tài liệu liên quan tới việc tố tụng. Đêm nay, lại phải thức trắng làm việc.
Là một luật sư bình tĩnh và sắc bén, anh đã làm việc trong ngành luật lâu năm, tỉ lệ thắng quan tòa lên đến 98%, một tỉ lệ tương đối cao trong giới luật sư. Bởi vậy, anh là một luật sư giỏi có tiếng.
Tên anh là Lã Mặc Ân. Lúc ở tòa, anh luôn nói thẳng thắn từ tốn, mỗi lần trình bày hay phân tích vụ việc đều có thể ‘kích thích’ thẩm phán và kêu gọi sự ủng hộ của những người chung quanh. Nhưng chỉ cần bước xuống, Lã Mặc Ân là một người trầm tĩnh. Nếu không có gì cần thiết, anh ta rất ít nói chuyện, đối xử với bất kỳ ai đều lạnh nhạt. Những từ như sôi nổi, thoải mái, cởi mở không phù hợp để hình dung về người đàn ông này.
Nhưng thật ra, Lã Mặc Ân thực sự là một người đàn ông rất đỗi dịu dàng.
Và sự dịu dàng ấy, chỉ xuất hiện khi đối mặt với một cô gái tên là Trữ Tồn Ngải.
Là ông hy vọng, ba anh em có thể giống với những cái cây kia, cả đời không lo mùa thu hoạch.
Vừa mở cửa ra, theo thói quen, Lã Mặc Ân đặt cặp táp trong sân, đóng cửa lại, lấy thư, giấy tờ, các loại hóa đơn, cước điện thoại, quảng cáo,…trong hộp thư ra. Ý cười nhuộm lên hàng chân mày, khuôn mặt lạnh lùng đã hiện một đường cong ôn hòa…Anh đã nhìn thấy được phong thư màu hồng đã đợi rất lâu.
Vào nhà, quăng chìa khóa vào lọ thủy tinh, cặp táp, thư rác đổ đầy trên sô pha. Mặc Ân vội vàng cởi áo khoác, mở thư ra, cẩn thận đọc.
Anh, anh vui không? Em đang rất vui.
Hôm qua em vừa mới quay lại Mĩ, anh cả còn xin nghỉ nguyên một ngày để đón em ở sân bay đó. Vừa về nhà đây, chưa kịp dọn dẹp hành lý gì đã vội ngồi viết thư cho anh.
Biết lần này em đi đâu không? Là Thụy Sĩ đó! Một đất nước giống như cổ tích, hình như lúc nào chỗ nào cũng có một thiếu nữ của dãy Alpes đeo tạp dề, đẩy cửa bước ra từ một ngồi nhà gỗ nhỏ xíu.
Bọn em đi dạo cửa hàng Rolex, mà cứ nhìn thấy mấy cái đồng hồ cao cấp mấy chục vạn yên phát sáng lòe lòe kia thì mắt em thật sự sắp mù luôn rồi.
Bởi vì đi theo đoàn nên có hướng dẫn viên du lịch, họ tặng cho mỗi thành viên trong đoàn một chiếc thìa bạc rất đẹp. Sau này em muốn dùng nó pha cà phê, uống vào nhất định sẽ lãng mạn lắm.
[Sao? Sao? Ài…Sao mà anh không ở bên cạnh em mà tai em còn ngứa thế này hả, nhất định là anh đang đọc thầm tên em đúng không? Biết rồi đó nha, dạ dày em lại đau rồi, không thể uống nhiều cà phê được. Không uống thì không uống chứ, dùng thìa bạc pha nước mật ong, có thể uống chưa?'>
Trong đoàn có mấy đại gia lận đó, vừa vào chưa bao lâu hào khí đã bốc lên tận mây xanh rồi, chi tiền không tiếc trong Rolex luôn. Khi em vừa thấy giá thì suýt nữa ngất xỉu, chừng này tiền có thể mua được một cái xe nha.
Mà thôi quên đi, em còn quen xài mấy hàng vỉa hè giá 299 tệ ở Đài Bắc rồi, mấy kiểu này có vẻ hợp với sự bần cùng của em hơn.
Trong chuyến đi này em thích nhất núi Titlis, đoàn em đi cáp treo ba lần luôn.
Lần đầu ngồi cáp treo, lúc cúi xuống nhìn chỉ thấy một khoảng rừng xanh mướt mắt, hoa cúc nở rực rỡ, có rất nhiều trâu rong chơi trong đó, nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng lục lạc leng keng nữa. Nơi đây đang vào hạ. Lần thứ hai ngồi cáp treo, ngoài cửa sổ chỉ toàn một màu xanh rì, những khóm lá kim kết với nhau thành hình nón, là vật trang trí trong đêm Noel đó anh. Lúc ở đây em cảm thấy se lạnh rồi, mặc áo khoác vào, chỉ một thoáng trời đã sang thu. Lần ba ngồi trên cáp treo, em đã thấy những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa luôn, dưới ánh mặt trời tỏa ánh sáng lấp la lấp lánh. Chỉ như thế đã biết mùa đông gần ngay bên rồi.
Cả đoàn chờ trên đỉnh núi một thời gian rồi vào động tuyết, chơi banh tuyết nữa. Mấy cô gái da đen làm hai quả cầu tuyết siêu lớn, lăn tròn vài cái đã làm thành một người tuyết nhỏ đáng yêu vô cùng, còn hào phóng cho em chụp ảnh chung với người tuyết đó.
Hạ, thu, đông, ba lần ngồi cáp treo em đều hát “Bốn mùa” của Vivaldi.
Anh, chờ đến khi văn phòng luật của anh không bận bù đầu lên như vậy nữa, tiền gửi ngân hàng của anh đem đi mua đồng hồ Rolex còn dư một đống, nhất định anh phải đến Thụy Sĩ, ngắm thế giới cổ tích xinh đẹp này một lần.
Anh ơi, mấy bữa trước em mất ngủ, nằm ở trên giường cứ lăn qua lăn lại, không có việc gì làm nên cứ nghĩ miên man. Em đột nhiên nghĩ đến, vì sao em lại gọi anh là “anh trai” nha?
Em vắt óc nghĩ, nghĩ một lúc thật lâu mới nhớ ra, lúc ấy hình như anh khoảng sáu tuổi, còn em thì bốn tuổi nhỉ, anh không có em trai em gái, chỉ có hai người anh.
Có lẽ bị anh cả với anh hai bắt nạt hoài hoài nên anh rất ghét việc làm em út đó nha, ở trong nhà trẻ, mặc kệ ai kêu anh là em út anh sẽ nổi giận đùng đùng sửa lại cho đúng, bảo: “Tôi là anh hai không phải em, lần sau phải gọi tôi là anh.”
Mà anh càng như thế thì cô giáo càng muốn chọc, hết lần này đến lần khác gọi anh là em trai, mãi cho đến khi anh nổi giận mới thôi.
Lúc đó em