Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khi Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu

Khi Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu

Tác giả: Thu Lý Tử

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 134397

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/397 lượt.

Tiểu Viên tiếp nhận, đảo vài cái, chính là cảm thấy thực không muốn nuốt, tuy rằng ba ngày đều không ăn, nhưng là canh như vậy, mang theo mục đích như thế, Tiểu Viên chắc là ăn không vào đi.
Nhìn thấy Cúc nhi ở bên cạnh nuốt nuốt nước miếng, Tiểu Viên đơn giản cầm chén đưa cho nàng: “Ngươi ăn đi.” Cúc nhi mắt nhìn canh ngân nhĩ, trong mắt khát vọng thực là che không được, nhưng là Cúc nhi vẫn lắc đầu: “Lục Khởi tỷ tỷ nói, đây là tiểu thư cố công căn dặn, người khác không thể ăn.”
Tiểu Viên thở dài, Cúc nhi thấy nàng không nói lời nào, thực tò mò hỏi: “Tỷ tỷ không vui sao? Chính là nghe Lục Khởi tỷ tỷ nói, Tỷ lý đi làm thiếp của cô gia, về sau sẽ không là nha hoàn, vỳ sao tỷ tỷ lại mất hứng?”
Tiểu Viên nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của nàng, sờ sờ đầu nàng: “Ngươi không hiểu?” Cúc nhi lắc đầu: “Tỷ tỷ, lời này không đúng, trước khi ta đến Kim gia, ccha nương ta nói, muốn ta hảo hảo làm việc, chờ đến khi ai đó coi trọng, làm bà cô, còn có ăn thực ngon, mặc thực đẹp, không cần làm nha hoàn, chính là tỷ tỷ vì cái gì nghe thấy nói làm bà cô, sẽ không cao hứng đâu?”
Tiểu Viên ngẩn ra, sao Cúc nhi lại nói điều này, nàng tuổi còn nhỏ, kiến thức cũng ít, đừng nói nàng, ngay cả phụ mẫu nàng, chỉ sợ hiểu biết cũng không vượt quá nông thôn được mười dặm, như thế nào có thể hiểu được trên đời này, trừ bỏ làm bà cô, trừ bỏ được ăn no được mặc đẹp, còn có rất nhiều việc, tỷ như tôn nghiêm, tỷ như lễ nghi.
Thấy Cúc nhi vẫn là vẻ mặt mờ mịt, Tiểu Viên cười cười, chuyển đề tài: “Cúc nhi, ta dạy ngươi châm tuyến đi, mấy ngày trước không phải là ngươi đi theo học đi.” Cúc nhi nghe xong lời này, ánh mắt đều sáng lên, mới vừa đứng dậy muốn đi lấy châm tuyến, ánh mắt lại ảm đạm xuống: “Nhưng là ta không có vải tốt cùng tuyến a.”
Tiểu Viên vỗ đầu nàng: “Không quan hệ, chố ta ở cũng có vải thêu.” Cúc nhi gật đầu, nhảy dựng chạy ra ngoài, Tiểu Viên nhìn bóng dáng của nàng, thật sự vẫn là tiểu hài tử, nghe được có thể học gì đó, hưng phấn không thôi, nhìn thấy bát canh ngân nhĩ bên kia, Tiểu Viên bưng lên, không cần thìa, đổ vào miệng của mình, cái vị gì cũng không biết, có thể đối thân thể tốt một chút là được rồi, chính mình muốn sống từ nơi này đi ra ngoài, chỉ óc thể còn sống mà đi ra, mới có thể báo thù.
Chờ Cúc nhi tới, Tiểu Viên đã giống như bình thường, ngồi ở bên giường để ý sợ tơ. Cúc nhi chậm rãi tiến lên phía trước, thấy Tiểu Viên, khuôn mặt mang thần sắc chờ mong, Tiểu Viên kêu nàng ngồi cạnh mình, dạy nàng một chút.
“Yêu, còn chưa có lên làm bà cô đâu, lúc này lại sai sử nha hoàn, thực đã lên làm bà cô, thực tạo phí phái?” Theo thanh âm nói chuyện, Lục Khởi ôm một ít đồ vật này nọ xuất hiện ở cửa, trên mặt vẻ độc đoán, làm cho Cúc nhi nhìn, không khỏi rụt người hướng Tiểu Viên bên cạnh một chút.
Tác giả nói ra suy nghĩ của minh: chương này ta viết thực rối rắm, cảm thấy rằng ta đối Tiểu Viên rất xấu (đổ mồ hôi), nàng là cô gái mười sáu tuổi đáng thương a, xem như ta viết Tiểu Viên không ở trong sự chăm sóc của gia đình, một trong những kinh nghiệm sống khốn khổ nhất.
Bất quá Tiểu Viên ngươi an tâm đi, ta sẽ không đưa ngươi vào miệng sói (nắm tay).






Tiểu Viên để xuống may vá, đứng lên nói: "Tiểu thư có chuyện gì muốn phân phó ta?" Lục Khởi thấy Tiểu Viên bị mình châm chọc, trên mặt cái gì đều không lộ ra, trong lòng càng thêm bất mãn, chắc hiện tại có cô gia làm chỗ dựa, liền dám lên mặt với mình rồi, đem đồ trong tay ném cho Tiểu Viên: "Đây là tiểu thư phân phó, ngươi mau làm cho xong đi."
Vừa nói vừa đối với Cúc nhi quát lên: "Còn ngươi không mau đi làm việc đi, dám trốn ở đây làm biếng." Cúc nhi bị nàng mắng, từ bên cạnh Tiểu Viên, di chuyển nhích khỏi Tiểu Viên một chút, nhưng không có tiến lên, Lục Khởi đem nàng kéo qua, còn dùng tay dí đầu Cúc nhi một cái: "Còn không mau đi." Cúc nhi mắt nhìn Tiểu Viên, ngoan ngoãn đi theo Lục Khởi đi ra.
Tiểu Viên đem đồ Lục Khởi đưa tới, nhìn kỹ một chút, đó là đồ dùng trong hôn lễ, xem ra đây chính là chuẩn bị cho hôn lễ của Vương tiểu thư, nhìn kỹ lại, mặc dù là đồ thượng hạng, nhưng so với đồ Kim tiểu thư chuẩn bị cho hỗn lễ của mình trước đó, còn kém một chút, cầm lấy đồ cần thêu đồng thời lấy ra ty tuyến, Tiểu Viên vừa nghĩ vừa chọn những ty tuyến hợp với đồ thêu.
"Tiểu Viên, ngươi đừng làm nữa, nghỉ ngơi một chút đi." Cửa phòng nhỏ lại bị đẩy ra, người xuất hiện là Vương Thắng An, Tiểu Viên vội vàng đứng lên, xuôi tay đứng hầu: "Cô gia, những thứ đồ này, phải làm gấp ạ." Vương Thắng An thấy Tiểu Viên đã tắm gội sạch sẽ, xiêm áo bị bẩn cũng đã đổi cái khác, bên tóc mai còn cắm một đóa hoa mới nở, tô điểm cho dung mạo của Tiểu Viên, càng thêm xinh đẹp.
Nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thấy Tiểu Viên còn quy củ đứng ở đó, đưa tay kéo tay Tiểu Viên, dịu dàng nói: "Tiểu Viên, ngươi sớm muộn cũng là người của ta, không cần giữ lễ như vậy." Tay của hắn đưa tới, Tiểu Viên cảm thấy buồn nôn, vội đem tay bỏ ra, nhẹ giọng nói: "Cô gia nâng đỡ, nô tỳ không được chối từ, chẳng