The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khí Phi Không Dễ Làm

Khí Phi Không Dễ Làm

Tác giả: Tương Tương Ngọc Nhân

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 1341453

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1453 lượt.

có cảm giác “Can đảm”. Thật ra cái gì cũng không xảy ra, nhưng mà càng như vậy càng làm cho người ta cảm giác sợ hãi, việc gì không biết thì lại càng kinh khủng.
Thái y đến rồi quỳ thỉnh an Tu Hồng Miễn, Lệ phi từ từ tỉnh lại, thật sự là đúng lúc.
Thái y thấy Lệ phi tỉnh lại, bắt mạch cho nàng xong, bốc thuốc phù hợp rồi lui xuống.
“Hoàng thượng.” Lệ phi như bệnh nặng, nhu nhược nhẹ nhàng mở miệng.
“Lệ nhi, bây giờ cảm thấy như thế nào?” Tu Hồng Miễn ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng nắm tay Lệ phi, ân cần hỏi.
Trên mặt Lệ phi đỏ bừng, ta bĩu môi, vợ chồng đều đã già, vậy mà nắm tay cũng đỏ mặt?
Lệ phi giễu cợt liếc nhìn ta một cái, ta cũng không hiểu ý ta ở cái chổ này lúc này là không thích hợp, ai biểu nàng giả bộ ngất xỉu hại ta.
Ta mỉm cười nhìn bọn họ, không có điểm nào giống như muốn đi ra ngoài.
Trong mắt Lệ phi hiện ra sự tức giận, Tu Hồng Miễn nhìn theo ánh mắt nàng mới quay đầu lại nhìn ta “Sao vậy, Dư phi còn đứng ở đây là muốn dùng cơm trưa sao?”
Ta thật rất tức giận, rõ ràng hắn bảo ta tới đây, hiên tại chê ta chướng mắt rồi hả? Thật xem ta như xe taxi sao, gọi thì tới đuổi thì đi?
“A. . . ? Còn có thể ở đây dùng cơm trưa sao, như vậy cũng tốt.” Câu trả lời của ta làm tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Tu Hồng Miễn nhìn thấy ta không biết điều như vậy “Dư phi nếu còn có việc gì thì trở lại Dư Điệp cung đi.”
Sao, hiện tại coi ta như xe buýt công cộng, xong việc đuổi đi? “Không có việc gì, ta có thể có việc gì chứ, ha ha.” Ta không làm theo ý các ngươi.
Tu Hồng Miễn nhíu mày, khóe miệng nhếch lên độ cong hoàn mỹ “ Nếu Dung nhi rảnh rồi, Trẫm đến Dư Diệp cung bồi nàng thì tốt rồi? Nói xong định đứng lên buông lõng tay Lệ phi đi tới phía trước.
Mặt Lệ phi tại Tu Hồng Diễn quay mặt đi trở nên âm ngoan, trong nháy mắt nàng xoay đầu xem ta, ta lập tức dời mắt đi nơi khác, cái loại ánh mắt khủng bố của nàng nhìn mình chỉ sợ tối nay ngủ không được.
Tu Hồng Miễn đi tới, thân ta trong nháy mắt trở nên cứng ngắc “Dung nhi, thời gian này nàng chịu khổ nhiều rồi?”
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén vẫn bám trên người mình, phía sau lưng nàng toát ra mồ hôi lạnh “ Vẫn, vẫn hoàn hảo.”
“Dung nhi tại sao lại khẩn trương như vậy? nàng còn oán trách trẫm sao?” Tu Hồng Miễn nói xong, tay trái nhẹ giơ cằm ta lên, để ta đối diện với hắn.
Làm như thiên vạn bả đao bay tới, cả thân người ta phát run, ánh mắt không biết nến nhìn hướng nào. Nuốt một ngụm nước bọt, Tu Hồng Miễn! ta với ngươi có thâm thù đại hận sao, không nên thân mật trước mặt Lệ phi như thế. Thật sự muốn cho ta về sau không có một ngày an ổn, trong đầu trống rỗng, chỉ máy móc trả lời “Vẫn, vẫn hoàn hảo.”
“Ha ha, Dung nhi suy nghĩ gì thế, như thế nào hỏi một đằng trả lời một nẻo vậy?” Nói xong cười nhẹ nhàng nhu nhu chớp mũi của ta.
“ Nô tài khấu kiến hoàng thượng.” Ta giống như nhìn thấy cứu tinh hướng thái giám đang cắt ngang hiện tại.
“Miễn lễ, chuyện gì?” Tu Hồng Miễn cũng không buồn bực, quay đầu hỏi






Hạ Thừa Tướng
“Bẩm hoàng thượng, Hạ Thừa tướng ở đại điện cầu kiến.” Thái giám nói xong, nhìn thoáng qua Hạ Phù Dung.
“Cảnh Nhân, ngươi đi trước dâng trà cho Hạ Thừa tướng, để hắn chờ một chút.”Thái giám khom người thối lui ra ngoài. Quẫn, quẫn người? Ta nhịn không được hướng hắn quỳ xuống.
“Ái phi có chuyện gì thế?” Tu Hồng Miễn nhìn biểu tình quái dị của Hạ Phù Dung, thấy thế nào cũng cảm thấy nàng không hợp với nơi này.
“A, không, không có việc gì. Chỉ là thân thể có chút không thoải mái.”
Đi đến Thái Càn cung, ngẩng đầu nhìn bảng tên, một dạng với chử giản thể, trong lòng thất vọng, mất đi cơ hội học thêm một chữ. Vừa vào đại điện, nhìn đến thân hình cao lớn đứng ở giữa điện, oa, không phải đâu, thì ra phụ thân ta lại trẻ tuổi như vậy? Người này xem ra giống hơn hai mươi tuổi, nghĩ đến người cổ đại biết điều dưỡng, mà còn sinh dục rất sớm là có thể lý giải rồi. Bất quá hắn thật đẹp trai, trách không được có thể sinh ra ta đẹp như vậy, ha ha, trong lòng tự kỷ một lúc.
Vì muốn thể hiện sự sốt ruột, ta đi đến bên hắn “phụ thân, nữ nhi thật nhớ người.” Nói xong giả khóc dựa vào trong lòng hắn.
Cảm giác được thân thể hắn cứng ngắc, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.
“Dung nhi, con. . . . .Con không sao chứ?”
“Cha nuôi.”
Ta quay đầu lại nhìn một màn trước mặt, hiện tại thân thể của ta cứng ngắc.
Một vị trung niên hơn bốn mươi tuổi đang đứng lên từ ghế, thần sắc không thể tin được nhìn ta, mà Lệ phi đang đứng bên cạnh hắn. Nếu ta đoán không sai hắn mới đúng là phụ thân của ta. Hiện tại dựa sát vào nhau vị này là. . . . .
“Trong lòng phụ thân có từng nghĩ đến Dung nhi?” Ta làm như đang trách cứ phụ thân.
“ Phụ thân làm sao có thể quên Dung nhi.” Quả nhiên là hắn, nhìn trong mắt hắn là sự đau lòng, trong lòng ta tự trách, bất quá, hiện tại ta nói như thế nào hóa giải việc nhận sai “ Phụ thân”?
“Dung nhi tại Thanh U các chưa bao giờ quên tưởng niệm phụ thân, Dung nhi nhớ nhà, Dung nhi mu