
Tác giả: Tương Tương Ngọc Nhân
Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341481
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1481 lượt.
Tiểu Cúc hồi bẩm nương nương, là Lệ phi lấy người nhà áp chế."
Nhìn nàng như vậy quyết tuyệt, bên trong này cũng không đơn giản giống như là ta nghĩ, " Vậy nếu là tỷ tỷ ta nghĩ muốn biết a? Muội muội có thể nói?"
Tiểu Cúc sửng sốt, nhìn nhìn ta, "Vậy muội muội lại càng không thể nói, biết rõ đối tỷ tỷ không có lợi."
Hạ Phù Dung khóe miệng nhếch lên, "Vừa vặn, tỷ tỷ ta lại thích biết những chuyện mà không có lợi với mình ." Hạ Phù Dung biết có hỏi tiếp cũng sẽ không có kết quả gì, lại thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, đưa tay hướng trên cổ nàng quét xuống, "Hí ~" Tiểu Cúc một tiếng hút không khí, là máu! Nhìn trong tay vết máu đã khô, Hạ Phù Dung nhướng mày, "Là ai làm! ?"
Nàng xem Hạ Phù Dung châm chọc cười, trong lòng mình đau xót, Lệ phi.
Lúc trước là chính mình đẩy nàng lên đỉnh sóng, hiện tại
ngược lại lại giả vờ với thân phận của một người tốt .
"Nếu ta nói, ta mang hai tỷ muội trở về chỉ do tùy hứng, ngươi có tin tưởng không?"
Nàng mạnh ngẩng đầu thần tình không thể tin tưởng, ta cười cười, "Bích Thanh nha đầu kia đơn thuần thật sự, ta hi vọng nàng vẫn có thể như vậy tiếp xuống." Thời điểm nói những lời này , Hạ Phù Dung xem ánh mắt nàng, đã nói sáng tỏ dụng ý mang Bích Thanh về , cũng âm thầm nhắc nhở nàng không cần đối Bích Thanh có động tác gì.
" Trong cung tại sao lại đơn thuần? Cũng không nên có đơn thuần, nương nương làm như vậy chỉ biết hại nàng."
"Chính là bởi vì nàng đơn thuần như vậy mới đáng quý, cho nên ta mới đưa nàng mang về." Tiểu Cúc nói để cho ta có chút ngộ đạo, nhưng không chịu chịu thua luôn luôn là của tính cách của nàng, Hạ Phù Dung vẫn như cũ kiên trì .
"Nương nương cho rằng như vậy có thể để cho nàng một mực duy trì đơn thuần ở trong cung này?"
"Chỉ cần ngươi không đối nàng có động tác gì, bản cung có thể bảo trì sự đơn thuần của nàng ."
"A, nương nương chẳng lẽ muốn đem nàng giống như bảo bối khóa ở trong hộp không cho nàng ra ngoài gặp người?" Nghe giọng nói nàng chua xót, trong lòng Hạ Phù Dung ảm đạm cười. Nữ nhân trời sinh liền là một cái hũ dấm , không chỉ có yêu mới ghen, cũng sẽ vì tình bạn mà có thể ghen, ví như bạn tốt của ngươi có một người bạn mới, khi đó sẽ lo lắng cho mình bị thay thế mà ghen. Tiểu Cúc vừa mới như vậy phản ứng. . . . . .
Hạ Phù Dung ha ha cười, Tiểu Cúc không hiểu nhìn nàng.
"Tiểu Cúc vừa mới rồi là ghen sao?"
"Người nào ghen a, ta làm sao có thể ghen, nương nương thích nô tỳ nào hầu hạ là chuyện của nương nương , có quan hệ gì tới Tiểu Cúc ?"
Nhìn nàng vội vàng muốn giải thích mà đến mức đỏ bừng mặt, Hạ Phù Dung ở trong lòng vụng trộm cười, rất ít thấy nàng có một mặt đáng yêu như vậy a.
Lễ Mừng Thọ
Vừa dùng xong bữa trưa, Tiểu Cúc cùng Bích Thanh, Bích Quỳnh đem giấy và bút mực đến , nàng đã đáp ứng mình sẽ vẽ tranh làm lễ mừng thọ thái hậu, trong lòng buồn bực, có cần nhanh như vậy.
“Nương nương, gần đến ngày sinh của thái hậu, phải nắm chắc thời gian mới được.” Tiểu Bích vừa nói vừa hướng dẫn hai tỷ muội trải giấy và mài mực.
Nàng gật đầu “Theo các ngươi, bổn cung lấy đề tài như thế nào là hợp nhất?” Tuy Hạ Phù Dung không biết lắm, nhưng vẫn phải giả vờ một chút .
Tiểu Cúc nghĩ “ tranh chữ tốt nhất, có ý nghĩa trường thọ. . . .”
Mọi người kinh hoảng hô lên một tiếng chạy đến vội vàng lau nước nóng trên tay Hạ Phù Dung.
“Mau truyền thái y, các ngươi còn chết đứng ở đó làm gì.” Hạ Phù Dung ý bảo Tiểu Cúc.
Tiểu Cúc vội vàng đi ra ngoài không lâu sau thái y đã đi tới.
"Nương nương vết thương của người cũng không quá nghiêm trọng, để hạ thần thoa thuốc, chắc là sẽ không để lại sẹo, chỉ là. . . . .”
Hạ Phù Du nghe đến đó thì mắt sáng lên, liền chờ đợi cái chữ “Chỉ là”.
“Chỉ là bị phỏng nước sôi, chắc là tổn thương kinh mạch, về sau nếu có vẽ tranh sẽ có chút trở ngại.”
Sau khi nghe xong, Hạ Phù Dung giả vờ tâm trạng thương tâm tuyệt vọng, phất phất tay với thái y “Ngươi đi xuống đi.”
Thái y vừa muốn định mở miệng an ủi, không ngờ nghe Bích Thanh đột nhiên hỏi một câu “Nương nương, ngươi vì cái gì lại cố ý làm phỏng tay?”
Khuôn mặt Hạ Phù Du cứng đờ “Ngươi nói bậy bạ gì đó, vẽ tranh là sở thích cả đời của bổn cung, tại sao lại cố ý tổn thương mình?” Hạ Phù Dung sợ Bích Thanh vẫn tiếp tục nói loạn, lập tức muốn thái y rời đi “Ngươi đi xuống trước đi.”
Không ngờ Bích Thanh lại hỏi tiếp “Lúc nãy nương nương không phải cố ý sao? Vậy sao lúc nãy người lại bảo Tiểu Cúc đem nước nóng đến, còn càng nóng càng tốt.”
Hạ Phù Dung nghĩ sắc mặt bây giờ của mình rất khó xem, Hạ Phù Dung cảm nhận vận mệnh thật không tốt, đem về một cái nha đầu ngu ngốc như vậy.
Thái y xấu hổ nhìn Hạ Phù Dung, tiến lui đều không tốt.
Ánh mắt cầu cứu của Hạ Phù Dung hướng Tiểu Cúc, nhưng biểu tình của Tiểu Cúc giống như “Ai bảo người dẫn nàng trở về”.
Cho nên người ta thường nói cầu người không bằng cầu mình, tế bào não của Hạ Phù Dung chuyển động, nói như thế nào mới hoàn hảo.
“Bích Thanh ngươi nói gì thế