
Tác giả: Thanh Xuân Tiểu Biến Thái
Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015
Lượt xem: 134897
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/897 lượt.
ần, đây có phải là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng phí công.
“Chị dâu, cô dạy hệ nào ở đại học W, có thể nói số điện thoại của cô ấy cho tôi biết không?” Ngẩng đầu lên, Chu Thành Phi lại khôi phục nụ cười ướt át như ngọc.
Nghe lời nói của Chu Thành Phi, trong lòng Tôn Đào Phi thở phào nhẹ nhõm thật lớn, Từ Tiểu Dĩnh, vì cậu, mình cả thể diện cũng không cần. Nhớ ngày đó cô nói với cô, cô phải gả cho một người làm lính, ha ha, bây giờ cô cũng giới thiệu một người cho cô ấy, làm bạn, cô vô cùng thành công đạt đến một trình độ chơi khăm nào đó.
Lấy lại tinh thần, Tôn Đào Phi nhanh chóng đưa cho anh ta số điện thoại và một chút tài liệu của Từ Dĩnh.
Mục đích đã đạt được, hai người lại nói mấy câu, đều là Chu Thành Phi hỏi một chút về tình hình của Từ Dĩnh, Tôn Đào Phi càng cảm thấy thỏa mãn ở trong lòng, xem ra vị Chu đoàn trưởng này rất hài lòng về Từ Dĩnh.
Một đường ngâm nga 《Ta là người làm lính》, Tôn Đào Phi tâm tình vui vẻ trở về phòng.
Đẩy cửa phòng ra, Tôn Đào Phi liền nhìn thấy Trình Phi Viễn đang cầm một ly nước lọc uống ừng ực.
Xin chào, ở chung
“Sao anh trở về sớm như vậy?” Tôn Đào Phi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ mới hơn mười một giờ rưỡi.
“Xin nghỉ nửa ngày!” Tôn Đào Phi gật đầu một cái, ý là đã hiểu câu nói ngắn gọn của Trình Phi Viễn: Lý do cô mà hắn mới nghỉ.
Nhìn Tôn Đào Phi nở nụ cười, rõ ràng tâm tình không tệ, Trình Phi Viễn cuối cùng không nhịn được mở miệng, “Em vừa đi đâu về thế?”
Tôn Đào Phi cười một tiếng ha ha, tay chỉ chỉ về hướng nào đó sau lưng, “Ra ngoài đi lòng vòng.”
Khi rời đi trái lính thì thấy có người ngăn ở cửa tiễn cô khiến Tôn Đào Phi thật thụ sủng nhược kinh không nói ra được, không ngờ, cô còn được hoan nghênh như vậy.
Dọc theo đường đi, Tôn Đào Phi đều nghĩ tới việc làm mai, nhưng vừa nghĩ tới những lời của Chu Thành Phi, cái gì mà bảo cô trước đừng nói cho Từ Dĩnh biết, hắn muốn cho cô ấy một kinh hỉ. Lời này hiện tại nhớ tới, sao lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái làm sao ấy.
Vì lý do an toàn mai sau, Tôn Đào Phi vẫn quyết định xuống tay với người nào đó bên cạnh, “Trình Phi Viễn, anh và Chu Thành Phi có thân với nhau không?”
“Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vừa rồi em đã nói với hắn cái gì phải không?” Nghĩ tới dáng vẻ nói liên miên vừa rồi của Tôn Đào Phi và Chu Thành Phi ở một bên, Trình Phi Viễn biết đại khái hiểu cô nói đi ra ngoài dạo là đến chỗ nào.
“Cũng không có gì, nhưng trước đây các anh có gặp Từ Dĩnh chưa, hoặc là hắn có đề cập với anh về Từ Dĩnh hay không?”
“Chưa từng, anh khẳng định.”
Giọng nói kết luận không thể nghi ngờ của Trình Phi Viễn, khiến cho lòng Tôn Đào Phi vốn là hoài nghi, từ từ thả lỏng. Cô cũng không muốn làm chuyện tốt gúp bạn ngược lại lại làm chuyện xấu, lần này cô có thể yên tâm được rồi.
Chẳng mấy chốc đã đến sân bay rồi.
Dừng xe xong, Trình Phi Viễn lấy va ly của Tôn Đào Phi từ phía sau ra.
“Máy bay hạ cánh, gọi điện thoại để cho trong nhà tới đón em, đừng về nhà một mình, nhớ chưa?” Ước lượng trọng lượng của va ly trong tay, Trình Phi Viễn không yên tâm, dặn dò.
“Ừ, em biết rồi.” Tôn Đào Phi gật đầu một cái, xoay người vào đại sảnh, người đàn ông này có thể không tốt với cô như vậy không.
“Tôn Đào Phi, hai chúng ta có thể ở chung hay không?” Nhìn người tới người lui, ở trong một mảnh huyên náo, Trình Phi Viễn cuối cùng nói ra để dằn xuống ý tưởng như thật đang chộn rộn ở đáy lòng.
Tôn Đào Phi lập tức giật mình, lời nói của Trình Phi Viễn quá đột ngột, cũng quá khiếnể cho cô khiếp sợ. Nhưng khiến cho cô cảm thấy ngạc nhiên hơn là, cô lại không có cảm thấy ghê tởm. Bởi vì trong nhiều năm nay không phải không có những chàng trai tỏ tình với cô. Nhưng, kể từ sau khi việc kia xảy ra, mỗi khi có người tỏ tình với cô hoặc có ám hiệu tương tự, đáy lòng của cô sẽ bay lên một cỗ ghê tởm không cách nào kiềm chế được.
Mới vừa Trình Phi Viễn nói với cô những lời đó thì cô lại không có bất kỳ cảm giác khó chịu. Cho dù không muốn suy nghĩ nhiều, Tôn Đào Phi cũng ít nhiều mơ hồ có chút hiểu, hắn đối với cô mà nói có chút khác.
Cho dù biết là vậy, nhưng cô cũng không muốn đi làm vật hy sinh vô cớ, có mấy vấn đề, mặc dù không phải lúc thích hợp, nhưng cô vẫn muốn biết rõ. “Anh xác định anh đã hoàn toàn quên Bùi Hân rồi, hơn nữa anh xác định anh yêu em, không phải chỉ là cảm xúc nhất thời?”
Trình Phi Viễn trầm mặc, đôi mắt tĩnh mịch đưa về phía bầu trời bao la xanh biếc trong sáng bên ngoài. Đúng vậy, hắn cũng không thể xác định hắn đã hoàn toàn quên Bùi Hân chưa, chỉ biết người con gái trước mắt --- vợ của hắn, hắn không muốn bỏ qua, cũng không thể bỏ qua.
Lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng loa uyển chuyển, nhắc nhở hành khách đã đến lúc lên máy bay.
Tôn Đào Phi vừa muốn đưa tay kéo hành lý, tay lại bị một bàn tay bên cạnh đưa ra giữ chặt. Dùng sức kéo ra, thân thể cô vốn đã nghiêng, lập tức lao vào trong lồng ngực cứng rắn của Trình Phi Viễn. Rồi sau đó, môi ấm