
Tác giả: Thanh Xuân Tiểu Biến Thái
Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015
Lượt xem: 134973
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/973 lượt.
hẽ mỉm cười, giùng giằng muốn thoát khỏi hai tay của Trình Phi Viễn, giọng nói cũng không khỏi mềm hơn, “Đừng lộn xộn, nhanh đi ăn cơm đi!”
Trình Phi Viễn buông đôi tay ra, nhanh chóng rời khỏi phòng bếp. Tôn Đào Phi mỉm cười lắc đầu một cái, đúng là tính trẻ con.
Rất nhanh, tiếng đẩy cửa lại vang lên, Tôn Đào Phi theo bản năng ngẩng đầu lên, Trình Phi Viễn vốn là đã ra ngoài lại xuất hiện, hơn nữa trong tay còn cầm một cái khăn lông.
Ôm lấy thân thể Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn dịu dàng lau mặt cho cô.
“Vợ, anh chỉ làm lần này, lần sau dù là ông trời muốn ăn, anh cũng không làm!”
Mặt trái xoan của vợ đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi, con ngươi sáng trong ướt át, đúng là rất động lòng người. Nhưng hắn cũng rất đau lòng, mọi người bên ngoài ăn khí thế ngất trời, vợ hắn lại mệt ngất ở đây.
Tôn Đào Phi buồn cười nhìn Trình Phi Viễn, hắn nói chuyện gì đây.
Gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, mang theo sự cố chấp và chuyên chú, giống như thế giới của hắn cũng chỉ còn lại có chuyện lau mặt cho cô. Ấm áp, mềm mại, ngọt ngào, như ánh mặt trời ngoài cửa sổ, tràn vào lòng cô, rồi đến cả tứ chi hài cốt. (Kiểu như thấm đượm lòng người á)
Đoạt lấy khăn lông trong tay hắn, Tôn Đào Phi tùy tiện xoa xoa, cười nhẹ nhàng thoái thác Trình Phi Viễn, “Tốt rồi, anh mau đi ra ăn đi, hai chúng ta đều ở trong phòng bếp làm gì, một lát nữa em cũng đi ra ngoài.”
“Anh mặc kệ, hai chúng ta phải cùng đi ra ngoài, em không ra ngoài, anh cũng không ra!” Nói xong, Trình Phi Viễn đứng bên tường như con chó què, bộ dáng như kiểu Tôn Đào Phi không ra, hắn sẽ đứng ở bên tường dài dài.
Tôn Đào Phi bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn phòng bếp lộn xộn lung tung, chỉ có thể đi theo Trình Phi Viễn ra cửa.
“Trước kia lão Tôn còn ở quân khu thì tôi thích nhất là món mì kéo này của ông ấy, hơn nữa khi tức giận ăn một miếng, cũng sẽ thoải mái.”
Tôn Đào Phi khẽ mỉm cười, ba chồng nói thoải mái như thế, là lần đầu cô thấy.
Bỗng nhiên nhìn thấy con dâu mình xuất hiện ở bên cạnh bàn, Trình Thiết cười híp mắt nói, “Phi Phi, con quả nhiên là học hết tay nghề của ba con, tay nghề của ba con cũng coi như là có người nối nghiệp!”
Tôn Đào Phi khiêm tốn nói, “Chỉ cần ba ăn được vui vẻ là tốt rồi, về phần tay nghề ba con, cong cũng chỉ học được tám chín phần.”
“Ngon lắm. ngon lắm!” Mẹ chồng cô liền nói liên tục hai lần.
“Đồ thím nhỏ làm ăn ngon thật, đây là mì ngon nhất Đóa Đóa từng ăn!” tiểu công chúa Trình Đóa Đóa nhấp một hớp nước mì, vuốt bụng nhỏ, thở dài tựa như tiểu đại nhân. Chọc Tôn Đào Phi cười ha ha không ngừng.
“Tất nhiên, vợ chú làm làm sao kém!” Trình Phi Viễn ôm vai Tôn Đào Phi, cười đắc ý, ý vị khoe khoang mười phần.
Lần này mọi người hoàn toàn cười lên ha hả, ánh mắt lập tức tụ hợp ở trên mặt Tôn Đào Phi. Khiến Tôn Đào Phi sửng sốt bị mọi người nháo đến đỏ mặt.
Nhìn mọi người thích mì của hắn, thổi phồng cô, trong lòng Tôn Đào Phi cũng vui vẻ, dù sao mọi người thích, mặc dù cô mệt mỏi, nhưng những thứ này đâu có là gì!
Buổi chiều, chơi mạt chược chơi mạt chược, còn dư lại lại đánh bài một bàn cùng nhau. Tiếng tranh luận, tiếng nói cười, cả một buổi chiều vang lên không ngừng.
Đợi đến buổi tối khi mọi người trở lại khách sạn rồi, Tôn Đào Phi liền lập tức vọt vào phòng tắm, tắm thỏa thích. Sau đó nằm lỳ ở trên giường không động đậy.
Trình Phi Viễn từ khách sạn trở lại, bước vào phòng ngủ liền thấy vợ mình cả mái tóc ướt nhẹp, mắt mơ màng, nằm lỳ ở trên giường, mệt mỏi rã rời.
Trình Phi Viễn không chút suy nghĩ, vội vàng lấy ra một cái khăn lông từ trong ngăn kéo, bọc mái tóc không dài lắm của vợ mình, dịu dàng lau từng lần một.
Tôn Đào Phi hé mắt, hữu khí vô lực hàm hồ nói, “Anh về rồi à, Bàn Đinh không về chung với anh sao?”
Trình Phi Viễn nhẹ “Ừ” một tiếng, nghe không ra tâm tình tốt hay xấu.
Trình Phi Viễn khẽ mỉm cười, tâm tình chợt khá hơn, “Nó không ở nhà, chúng ta vừa lúc sống thế giới hai người.”
Tôn Đào Phi yên lặng nhắm mắt lại, trực tiếp bỏ qua câu nào đó của ai kia.
“Anh mau đi tắm đi, thúi mún chết.” Tôn Đào Phi đẩy nhẹ Trình Phi Viễn.
Trình Phi Viễn lập tức hít hà trên người mình, không có mùi lạ gì nha! Tuy nhiên, nếu vợ mình nói vậy rồi, người chồng như hắn tự nhiên sẽ làm theo.
Hôn một cái lên mặt Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn mới chịu đứng dậy đi lấy áo ngủ, vừa hát “Hoa xanh trong quân” vừa đi tắm theo yêu cầu của vợ mình.
Khóe miệng Tôn Đào Phi hơi cong lên, mang nụ cười thỏa mãn nhắm mắt lại, ngọt ngào đi hẹn hò với Chu Công.
Bộ dáng vợ mình ngủ mặc dù thật đáng yêu. Nhưng đoàn trưởng Trình của chúng ta lại có chút buồn bực, không phải nói qua thế giới hai người sao?
Bất quá, rất nhanh, tâm tình đoàn trưởng Trình của chúng ta liền lại tốt lên, không sao, bọn họ còn nhiều thời gian.
Nhẹ nhàng vén chăn lên, Trình Phi Viễn nhẹ nhàng đem vợ mình ôm vào trong ngực, Tôn Đào Phi khẽ rên một tiếng, tự nhiên mà tìm vị trí thoải mái trong ngực hắn, rồi sau đó khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn.
Trình Phi Viễn chỉ cảm thấy lòng mình mềm nhũn, vui