Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khi Ta Lướt Qua Nhau

Khi Ta Lướt Qua Nhau

Tác giả: Dạ Dao

Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341389

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1389 lượt.

Thận Ngôn lúc này trông càng rõ hơn, khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác vô cùng sợ hãi. Anh nghiến hai hàm răng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Diệp Tri Ngã,thế nhưng dù nhìn đi nhìn lại thế nào thì anh vẫn không thể phát hiện ra vẻ gì đó giống như đang trêu đùa anh của cô cả. Anh bất lựcthả lỏng hai cánh tay như muốn buông xuôi tất cả mọi thứ, phó mặc cho số phận trêu ngươi. Rồi anh lại lặng lẽ bước vào bên tronggian phòng bên cạnh, đứng sừng sững giữa phòng tiếp khách rồi suy tư đi đi lại lại nhiều vòng. Sau đó anh vội vàng nói với Diệp Tri Ngã với dáng vẻ đầy kiên định nghiêm trang: “Không thể như thế được! Chẳng phải vẫn một mực khẳng định rằng chỉ cần làm phẫu thuật cấy ghép tim nhân tạo là có thể không để lại tàn tích gì sao?”
Diệp Tri Ngã không thốt ra thêm được bất cứmột lời nào cả. Khi còn hành nghề bác sĩ, cô đã từng gặp phải trường hợp như thế này rồi, và phải đối diện với sự thất vọng lo âu của người nhà bệnh nhân, phải an ủi hay có giải thích thêm điều gì đi chăng nữa thì tất cả cũng chỉ là phù du, là bọt biển mà thôi. Việc cô có thể làm duy nhất bây giờ là đi đến bên cạnh Kiều Thận Ngôn, giơ hai cánh tay của mình ra và ôm chặt lấy cơ thể của anh, áp hai má của mình vào tấm lưng ấm áp của anh, để cho anh dần dần lấy lại trạng thái ổn định hơn, trấn tĩnh hơn. Nhưng lúc này đây, Kiều Thận Ngôn lại cúi đầu thấp xuống, hai bàn tay của anh úp gọn lên mu bàn tay của cô, hơi thở đầy gấp gáp và khốn khổ hơn baogiờ hết. Anh nhẹ nhàng nhắm chặt mắt lại.
“Còn bao lâu nữa hả em?”
Diệp Tri Ngã sợ nhất là phải nhắc đến vấn đề tàn nhẫn như thế này. Cô ôm anh càng chặt, ôm sát hơn, rồi nhè nhẹ lắc đầu nói: “Em không biết nữa anh à… Không chắc chắn cho lắm đâu…”
Kiều Thận Ngôn hít một hơi thật mạnh, rồi nuốt nước bọt vào trong miệng, anh thốt lên:“Thế thì là… Không còn biện pháp gì thật nữahay sao hả em…?”
“Anh đừng có lo lắng như thế đã anh ạ. Nếu như Tiểu Mẫn không tái phát bệnh nữa, có thể, thì có thể…”, Diệp Tri Ngã cắn vào miệngcủa mình, những câu nói dối như thế này cô không tài nào thốt lên được. Tâm trạng Kiều Thận Ngôn lúc này đang đau đớn vô cùng, anh thở thật mạnh, thở dồn dập và phải khó khăn lắm anh mới lấy lại được nhịp thở đểu đặn như bình thường. Giọng nói cũng bởi vì cổ họng ép sâu vào bên trong nên thốt ra thật chật vật, thật khẽ khàng: “Em đừng nói với ba anh trước nhé, mọi việc cứ để Tiểu Mẫn kết hôn xong rồi tính tiếp”.
“Em hiểu mà, em sẽ không nói ra đâu anh!”
Kiều Thận Ngôn quay người lại nâng khuôn mặt của Diệp Tri Ngã lên: “Và cũng đừng tỏ ra tâm trạng như ngày hôm nay nữa em nhé, Em Em, em thật sự chẳng biết giấu giếm cảmgiác một chút nào cả… Đừng để cho ba anh nhận ra điều đó em nhé, em hiểu ý anh muốnnói không?”
Diệp Tri Ngã gật đầu thật mạnh và trả lời anh: “Em hiểu rồi anh ạ, em nhất định sẽ không để cho ba anh phát hiện ra được đâu!”
Giữa đêm vắng thanh tịnh không một bóng người không một tiếng động nhỏ, hai người đều cũng đã chìm trong giấc ngủ say sưa. Họ ôm nhau thắm thiết và truyền cho nhau hơi ấm của mình. Diệp Tri Ngã không còn gối đầulên cánh tay anh nữa, mà cô trong tư thế như người mẹ dang rộng đôi tay mà ôm ấp bao bọc đứa con thân yêu bé bỏng của mình hơn, cô đặt đầu anh nằm nhẹ lên ngực mình. Và Kiều Thận Ngôn cũng mang hết suy tư, muộn phiền, mang hết cảm giác tâm trạng của mình lúc này vào trong vòng tay nhỏ bé yêu thương của Diệp Tri Ngã âu yếm dành cho anh. Đêm tối ấy, giây phút ấy, chỉ còn lại hơi thở mạnh ngập tràn đau thương của anh tỏa lên làn da trần của cô mà thôi. Tất cả mọihành động, tất cả mọi điều trên cõi đời này đều không thể vượt qua ý nghĩa của chiếc hôn nhẹ nhàng sâu nặng mà Diệp Tri Ngã dành cho anh. Trong bầu không khí ấm áp và mềm mại như hơi thở của mùa xuân này, Kiều Thận Ngôn đã nhắm nghiền mắt lại, và cũng đã chìm sâu vào trong giấc ngủ ngon lành.
Trong sự kỳ vọng mong đợi đã từ rất lâu của tất cả mọi người, thì cuối cùng cái ngày trọng đại ấy cũng đã đến rồi. Ngày cưới của Phí Văn Kiệt và Kiều Mẫn Hàng cuối cùng cũng đã tới. Họ hàng cô dì chú bác, già cả có,thanh niên có và cả cháu chắt cũng hội tụ đầy đủ. Thêm cả những người thân quen có quan hệ mật thiết với tạp đoàn của dòng họ Kiều cũng tham gia nhiệt tình đông đảo. Ngoài ra một số nhà báo, phóng viên của các chương trình cũng góp mặt tại đây. Tất cả mọi người đều tập trung tại sảnh đón tiếp nối liền với một sân khấu rộng lớn hoành tráng trong câu lạc bộ gofl này rôm rả nói nói cười cười với nhau.
Để tạo ra một bầu không khí vui vẻ nhộn nhịp và sống động cho lễ cưới ngày xuân ấm áp này, khắp nền nhà đã được phủ một lớp cỏ nhân tạo xanh mướt ở giữa có những cánh hoa màu trắng muốt và hồng phớt ghéptheo hai hàng dẫn từ bên ngoài trải dài đi dọc lên trên sân khấu. Xung quanh những hàng ghế thẳng đều và chỉnh tề cũng được bố trí màu trắng tinh khiết. Giữa những hàngghế này được đính những miếng vải tơ lụa xen kẽ hai màu trắng hồng phủ mỏng lên cao, rồi lại được bao bọc bởi hoa tươi, kim cương, nến trang trí và những vòng hoa tết thành hình


pacman, rainbows, and roller s