XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khi Ta Lướt Qua Nhau

Khi Ta Lướt Qua Nhau

Tác giả: Dạ Dao

Ngày cập nhật: 04:26 22/12/2015

Lượt xem: 1341359

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1359 lượt.

kín phía ngoài kia, để dần dần lọt vào từng tia nắng của một ngày mới bắt đầu.
Hơn bảy giờ sáng cô liền ra khỏi nhà nghĩ đóđể đến bệnh viện, vẫn đi theo con đường quen thuộc ấy đi vào phía phòng bệnh nơi Kiều Mẫn Hàng đang được điều trị. Ở bên ngoài căn phòng cũng vừa đúng lúc cô nhìn thấy dì Cát đang túc trực.
Đã hơn hai tháng không gặp rồi, sắc mặt củadì Cát trở nên tiều tụy đi rất nhiều. Khi bà vừa nhìn thấy Diệp Tri Ngã bước đến liền lộ rõ vẻ vui mừng chào đón cô: “Bác sỹ Diệp cháu đã đến rồi đấy à? Tiểu Mẫn đã nhắc đến cháu suốt hai ba ngày nay rồi à”.
Diệp Tri Ngã cười đầy gượng gạo: “Tiểu Mẫn em ấy…”
Dì Cát lắc lắc đầu, rồi nhẹ nhàng than thở vớicô: “Cháu đến là tốt rồi, mau đi vào bên trong, mau đi vào bên trong đi cháu. Tiểu Mẫn đã tỉnh dậy rồi đấy, dì vừa mới rửa mặt cho em ấy thôi”.
Diệp Tri Ngã nghe lời dì Cát nói, lặng lẽ bước vào cánh cửa bên trong phòng của Kiều Mẫn Hàng.
Không khí trong phòng cấp cứu điều trị đặc biệt này nặng nề và khó chịu hơn rất nhiều so với những phòng bệnh thông thường khác. Có biết bao nhiêu máy móc thiết bị y tếvây quanh giường bệnh của Kiều Mẫn Hàng. Cơ thể gầy gò ốm yếu không có chút sức sống của cô đang nằm lẳng lặng trên giường bệnh, trông bộ dạng cô lúc này không khác gìcô cừu non tội nghiệp nép mình dưới phép thuật bủa vây của ma quỷ. Cô cừu non không có sức chống chọi lại nổi, chỉ yếu ớt bất lực chờ đợi để bị ăn thịt mất luôn.
Cơ thể quá gầy gò ốm yếu của Kiều Mẫn Hàng khiến cho Diệp Tri Ngã nhìn thấy mà đau lòng vô ngần. Bởi vì cơ tim đã suy kiệt đến giai đoạn cuối cùng kéo theo sau nó là tất cả các cơ quan khác trong cơ thể cũng bị suy thoái và kiệt quệ dần theo, khiến cho sứckhỏe của cô đã gần như hoàn toàn suy yếu mất đi rồi. Sinh mệnh của cô lúc này hoàn toàn phụ thuộc vào sự hoạt động của các trang thiết bị máy móc lạnh lẽo kia. Thế nhưng tinh thần của cô xem ra vẫn còn minh mẫn lắm. Trên khuôn mặt bé nhỏ xương xẩu vẫn hiện rõ một đôi mắt sáng lấp lánh chứa đầy sự sống. Kiều Mẫn Hàng nhìn thấy Diệp Tri Ngã đang đứng bên cánh cửa của phòng mình, cô liền chau mày lên và lấy sức gượng cười, giương cánh tay lên ra hiệu cho Diệp Tri Ngã bước về phía mình.
Diệp Tri Ngã bước thật nhanh đến nắm chặt vào bàn tay của Kiều Mẫn Hàng, nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế được đặt bên cạnh giườngbệnh của cô: “Tiểu Mẫn à, Tiểu Mẫn…”
Kiều Mẫn Hàng nhíu hai hàng mi lại và gượng nói: “Tại sao lâu như thế rồi mà chị chẳng đến thăm em?”
Diệp Tri Ngã cúi đầu một cách khổ sở và đau đớn: “Chị xin lỗi em Tiều Mẫn ạ, chị… chị…”
Kiều Mẫn Hàng với nụ cười thật khó nhọc và yếu ớt: “Nhưng mà bây giờ chị đã đến đây rồithì vẫn còn kịp mà, qua một thời gian nữa, chắc rằng chị em mình sẽ chẳng còn được gặp nhau nữa rồi”.
“Em đừng nói như thế mà!”, Diệp Tri Ngã ngắt lời cô đang nói, lắc đầu lia lịa và nói tiếp, “Em không được nói ra những lời như thế, các bác sỹ đang chuẩn bị làm phẫu thuậtcho em rồi mà, chỉ cần đợi đến khi có quả tim phù hợp vớ cơ thể của em là có thể tiến hành phẫu thuật cho em được mà!”
Kiều Mẫn Hàng gật đầu một cách ngoan ngoãn và vâng lời Diệp Tri Ngã: “Thế hả chị, thế thì em yên tâm được rồi chị ạ!”
Một lời nói dối thật ngốc nghếch, thật khờ dại, một câu trả lời thật bất lực. Diệp Tri Ngãcó cố nhịn đến thế nào thì những giọt nước mắt cũng chẳng thể nghe theo ý chí của cô được nữa. Cô nắm thật chặt bàn tay của KiềuMẫn Hàng nhưng lại sợ có thể sẽ làm đau đến em ấy, rồi ngay lập tức thả lỏng bàn tay ra. Sau đó xoa nhẹ vào những vết sẹo mà cô đã phải tiêm lên tay suốt trong thời gian điều trị cho đến giờ.
“Chị dâu”.
Diệp Tri Ngã thốt lên một tiếng ừ rồi nghẹn ngào nuốt nỗi đau vào trong người, cô nói: “Chị sẽ ở lại đây với em, chị sẽ không đi đâu nữa em ạ. Cho đến trước ngày em khỏi bệnh thì chị sẽ không đi bất cứ nơi nào nữa đâu em”.
Kiều Mẫn Hàng cười nhắm nghiền hai mắt lại. Nhưng cô lại lắc lắc chiếc đầu: “Không cần đâu chị dâu ạ. Em chỉ muốn nói vài câu với chị mà thôi. Sau khi em nói xong thì chị cứ đi về làm việc đi, không cần phải ở đây xem… xem việc không lành sẽ xảy ra đâu… Em không muốn để cho mọi người nhìn thấy đâu…”
“Em mà cứ nói những lời không hay như thế là chị sẽ giận em đấy nhé!”, Diệp Tri Ngã ngẩng mặt lên, “Chị giận thật rồi đấy nhé!”
Kiều Mẫn Hàng nũng nịu và gắng gượng congmôi lên, nhưng lại nhịn không đựơc ho lên vài tiếng liền. Hơi thở trên ngực nhô cao lên,lộ rõ những mảnh xương gầy gò chỉ còn da bọc lấy xương ở đằng sau nếp áo mỏng manh: “Chị dâu, em nói thật chị ạ, cũng chẳng phải là vì chuyện này hết đâu ạ… Em chỉ không muốn để chị ở nơi này nữa, hãy đồng ý với em đi, sau khi em nói xong thì chị hãy đi đi, được không chị?”
Diệp Tri Ngã từ chối lời cô nói: “Tại sao hả em? Chị không đi đâu cả!”
Kiều Mẫn Hàng cười đầy vẻ gượng gạo với Diệp Tri Ngã rồi lật úp tay mình xuống ôm bàn tay của cô: “Chị dâu kỳ thực…kỳ thực em biết chuyện về quan hệ giữa chị và anh Phí Văn Kiệt rồi…”
Diệp Tri Ngã vô cùng thảng thốt xúc động nhăn hết lông mày lên: “Tiểu Mẫn!”
Kiều Mẫn Hàng coi như không nhìn