
Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015
Lượt xem: 1341263
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1263 lượt.
>Diệp Tri Thu cố gắng lấy lại tinh thần rồi đáp: "Tôi đi từ Hàng Châu qua. Tổng giám đốc Tăng, chẳng phải ông không có cảm tình lắm với những triển lãm kiểu này sao? Tại sao lại tới đây vậy?".
"Khu công nghiệp của Tố Mỹ chuẩn bị tìm đại lý về quần áo và phụ kiện, nhân cơ hội này cũng thực hiện một chương trình biểu diễn về hai mặt hàng này. Em cùng lên xe vào thành phố nhé!".
Đến đón đoàn của Tăng thành là chiếc xe Mercedes Benz, lái xe đã xuống mở cửa, tất cả các nhân viên của Tố Mỹ đều đang chằm chằm nhìn cô. Cô vội vã lắc đầu và nói: "Cám ơn Tổng giám đốc Tăng, tôi đã đặt khách sạn rồi, có thể tự bắt taxi được".
Tăng Thành nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa sự thông cảm và cả nỗi thất vọng, đương nhiên ông hiểu được suy nghĩ của cô nên cũng không ép buộc: "Thế thì được, tạm biệt".
Diệp Tri Thu đã đặt trước phòng ở một nhà nghỉ cách khu diễn ra Tuần lễ Thời trang mười phút ngồi xe, sau khi làm thủ tục nhận phòng, cô về phòng tắm rửa rồi mệt mỏi ngồi lên giường. Thực sự, cô chưa muốn ngủ. Nghĩ đến Hứa Chí Hằng, cô buồn rầu chán nản, không biết làm thế nào để kết thúc sự bế tắc này.
Nhưng nếu cẩn thận như vậy thì lại chứng minh rằng cô đang so tính thiệt hơn. Cô cứ trở mình liên tục, loay hoay mãi, đến quá nửa đêm mới chợp mắt được . Lúc tỉnh dậy, soi mình trong gương, nhìn khuôn mặt tiền tụy ,hốc hác thâm quầng, cô thở dài, biết rằng những năm tháng thanh xuân của mình đã không chịu nổi sự đầy đọa nữa rồi.
Diệp Tri Thu ngập ngừng hồi lâu mới gọi điện cho Hứa Chí Hằng, trong lòng hơi băn khoăn, cô hỏi: "Chí Hằng, anh có rảnh không?".
"Hôm nay cũng ổn, đang đợi mấy người khách đã hẹn trước", giọng anh rất bình tĩnh: "Còn em? Em ở đâu?".
Cô nói cho anh tên nhà nghỉ, rồi tiếp lời: "Lúc nữa em đến trung tâm triển lãm. Em muốn giải thích chuyện tối qua".
"Thu Thu, không cần đâu em, em không có trách nhiệm phải báo cáo cho anh mỗi việc trong cuộc sống, tối qua anh mất phong độ quá, anh xin lỗi."
Biểu hiện của anh rất lịch sự, Diệp Tri Thu mãi lâu sau mới gượng cười, nói: "Dù sao em vẫn muốn nói rõ. Việc lên đường sớm, chỉ có thể nói là em rất tùy tiện, xin lỗi anh. Em không có lý do nào cụ thể cả, càng không có hẹn với ai". Cổ họng cô tắt nghẹn, không nói nên lời, cô hít thở thật sâu, một lúc sau mới cố gắng trấn tĩnh nói: "Anh làm việc đi, em tắt máy đây".
Cô ngồi dựa vào giường, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài, dù đêm hôm qua có mưa dông nhưng trời hôm nay vẫn nắng rực rỡ. Bầu trời ở đây xanh thẵm, hiếm thấy ở các thành phố đại lục khác, mùa hè phương Nam mới sáng ra đã chiếu những tia nắng gắt khắc nghiệt chói mắt, cô kéo rèm cửa lại, cảm giác như có một hòn đá lớn đang đè nặng trong lồng ngực, nặng nề và thậm chí, còn thấy khó thở.
Điện thoại đổ chuông, cô thờ ơ cầm lên nghe: "Xin chòa!".
"Xin lỗi em, Thu Thu, đừng hiểu nhầm, anh thực không có ý nghi ngờ hành động của em, hơn nữa, anh cho rằng, em có quyền tự do chọn lựa".
Hai người cùng im lặng, dường như còn có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương qua điện thoại. Một lúc sau, Diệp Tri Thu mới cười chua sót, nói: "Đừng nghĩ về em như vậy, Chí Hằng. Em chưa bao giờ cho rằng tình cảm là sự lựa chọn".
Hứa Chí Hằng thở dài nói: "Anh thừa nhận, anh ghen nên hơi mù quáng".
Anh vẫn luôn tự tin vào bản thân, từ khi theo đuổi cô, chưa bao giờ anh tỏ ra do dự. Đây là lần đầu tiên anh ghen, nhưng cô không thấy thỏa mãn bởi cảm giác chiến thắng, chỉ ý thức được rằng, quả thực mình đang rất cẩn thận bảo vệ tình yêu này, chỉ sợ nó lại xảy ra biến cố nào đó, bởi nó đâu còn là tình yêu đầu của cô nữa.
Cô khẽ khàng nói: "Đối với người con gái luôn có cảm giác không an toàn thì việc anh ghen tuông như thế này đến thật đúng lúc".
"Anh khiến em có cảm giác không an toàn sao?" Hứa Chí Hằng ngạc nhiên.
"Chí Hằng, em cũng không trách anh. Em đã nghĩ rồi, đó là vấn đề ở em."
"Nếu người đàn ông không biết cách tạo cảm giác an toàn cho bạn gái mình thì vấn đề ở đó quá rõ ràng. Thu Thu, chúng ta đã ở bên nhau rất vui vẻ, nhưng anh thật sự cảm thấy, em thà tự mình giải quyết các vấn đề gặp phải chứ không hy vọng có anh bên em, phải không?"
"Chỉ là em không muốn có thói quen ỷ lại vào anh." Câu nói vừa thốt ra, Diệp Tri Thu mệt mỏi nhắm mắt, lòng thầm nghĩ, cuối cùng cũng đã nói ra rồi.
Điện thoại công ty đổ chuông, anh vừa giữ di động vừa ấn nút nghe, thư ký bảo khách hàng đã tới, anh nói ngằn gọn: "Mời họ ngồi đợi một lát, tôi sẽ qua ngay", rồi anh quay sang nói tiếp với cô: "Thu Thu, chúng mình cần nói chuyện cụ thể".
"Đợi lúc nào gặp nhau thì nói sau. Có khách hàng đợi anh, em cũng phải đến Tuần lễ Thời trang rồi. Thế nhé!". Diệp Tri Thu cúp máy, cô sợ mình sẽ đến bước ủy mị không thể che dấu tâm trạng với anh nữa và cũng không muốn nói chuyện kiểu như vậy.
Bỏ điện thoại xuống, cô thẫn thờ rất lâu, lòng bỗng chùng xuống. Tinh thần xuống dốc như vậy còn mệt mỏi hơn cả lúc đi làm, sau khi thôi việc, cô luôn rất căng thẳng, dường như cái cảm giác mất an toàn không nói nên lời ấy chiếm toàn bộ tâm trí cô. Cô ý thứ