
Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015
Lượt xem: 1341219
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1219 lượt.
i mươi sáu, Hai mươi bảy Tết là tổ chức liên hoan tất niên kết thúc một năm làm việc và phát tiền thưởng. Đó lại là lúc bộ phận Kinh doanh bận rộn nhất, Diệp Tri Thu cố gắng lên dây cót cho mình để còn đứng ở tuyến đầu, việc riêng của cô đành phải tạm thời gác lại.
Chú thích:
[2'> Chanel là một nhãn hiệu thời trang cao cấp đáng tự hào nhất của ngành công nghiệp thời trang nước Pháp. (BV)
Đến ngày Ba mươi Tết, cô mới được nghỉ. Hai vợ chồng ông bà chủ còn rất long trọng mời toàn bộ nhân viên quản lý một bữa tiệc ở khách sạn. Bọn họ đều uống được rượu, mà bộ phận Kinh doanh lại càng nổi tiếng với khẩu hiệu Không rượu không thành tiệc.
Dù Diệp Tri Thu làm kinh doanh nhưng cô không có thói quen uống rượu với đối tác. Phụ nữ về mặt này, ngoài những người có thiên bẩm đặc biệt là biết giữ mình, còn lại cứ rượu vào là lành ít dữ nhiều. Có điều lần này ngoại lệ, thứ nhất là cô mới đến Tín Hòa chưa được bao lâu, thứ hai đây là căn phòng lớn, mấy bàn ăn đều là đồng nghiệp và ông bà chủ. Bà chủ Lưu Ngọc Bình có tửu lượng thật đáng nể, nếu cô nhất định không uống chút nào thì có lẽ hơi lạc điệu, cô đành có vài lời cáo lỗi trước: “Dạo này thật sự tôi quá mệt vì công việc lu bù, tôi xin không uống rượu trắng mà chỉ làm một chút rượu vang với mọi người nhé!”.
Cũng may mọi người đều biết đến sự vất vả của cô, lại thêm sắc mặt mệt mỏi tiều tụy cũng rất có sức thuyết phục. Không ai nỡ ép nhưng cô cũng phải uống đến mấy ly rượu vang. Theo thường lệ, ông chủ có vài lời khen ngợi và cảm ơn nhân viên, tin tưởng năm mới sẽ có nhiều triển vọng, thêm vào đó là những lời hứa như đinh đóng cột. Cứ như vậy, bữa ăn tất niên kéo dài lê thê chẳng có hồi kết.
Diệp Tri Thu mượn cớ ra ngoài nghe điện thoại, nhân tiện đi đến bên cửa sổ cuối hành lang hít thở bầu không khí trong lành. Làn gió lạnh khẽ thổi qua, cô cảm thấy đầu váng vất vì men rượu. Cô vội vàng kết thúc cuộc gọi rồi cứ cầm điện thoại thế mà ngắm cảnh đường phố bên ngoài.
Một năm đã kết thúc, trước đây làm việc ở Tố Mỹ, cứ cuối năm lại liên hoan chia tay thế này. Nhưng khác là Tăng Thành không có thói quen uống rượu với nhân viên mà chỉ nói vài lời đơn giản tiễn năm cũ mừng năm mới, cùng nhân viên cụng một ly rồi lui gót, ai ai cũng cảm thấy thoải mái. Hai công ty có hai phong cách lãnh đạo, hai phông văn hóa khác hẳn nhau. Cô tự nhắc nhở mình bỏ bớt thói quen so sánh không cần thiết mà cố gắng thích nghi. Đang trong lúc suy tư, bỗng có người gọi: “Cô Diệp, chào cô!”.
Cô quay đầu nhìn, hóa ra là người thuê nhà của cô, anh Hứa Chí Hằng. Hôm nay anh mặc sơ mi trắng phối với chiếc quần dài tối màu, rất hợp với dáng người dỏng cao. Anh đang đứng không cách xa cô lắm và mỉm cười. Nhìn thấy anh, cô bất giác nhớ đến hôm cãi nhau với Phạm An Dân ngay trước cửa nhà mình khiến cô cảm thấy có phần bối rối. Nhưng người ta đã lịch sự chào hỏi, cô đành cười nói: “Chào anh!”.
Hứa Chí Hằng cũng dự tiệc với giám đốc các bộ phận ở khách sạn này, còn Vu Mục Thành đã về Hàng Châu với Tạ Nam rồi. Anh làm như không để ý đến sự lúng túng của cô mà bước chậm lại phía cửa sổ rồi nói: “Cô Diệp à, tôi trông cô có vẻ mệt mỏi lắm”.
Diệp Tri Thu xoa xoa khuôn mặt, tự cười giễu mình: “Cũng may sự mệt mỏi hiện ngay lên mặt chứ không hôm nay tôi còn phải uống thêm nhiều nữa. Thật sự tôi không hiểu các ông sếp nghĩ gì nữa, nhất định bắt nhân viên phải uống đến say mới cảm thấy một năm kết thúc mỹ mãn. Anh Hứa nhà ở tỉnh khác phải không? Anh không định về nhà ăn Tết sao?”.
“Tôi muốn dự xong bữa tiệc liên hoan cuối năm với nhân viên rồi ra sân bay.”
Diệp Tri Thu cười nói: “Tôi nói với tư cách là một nhân viên nhé, đầu tiên là rất cảm ơn sếp đã chiêu đãi, sau đó nếu sếp mà lên đường về nhà sớm chừng nào thì hay chừng ấy”.
Hứa Chí Hằng có chút hoang mang. Từ khi về nước, anh làm trong công ty nước ngoài ngay nên đúng là chưa có kinh nghiệm tham dự buổi liên hoan cuối năm của các công ty bản địa. Anh nghĩ đến lúc trước, thái độ của các nhân viên không tập trung lắm, bất giác lẩm bẩm: “Hóa ra là như vậy”.
Diệp Tri Thu nhân cơ hội rút lui: “Tôi xin phép vào trong kia”.
Sau khi tàn cuộc, Diệp Tri Thu ra đứng trước cổng khách sạn vẫy taxi. Nhưng ngày Ba mươi thế này, hầu như không có chiếc xe nào muốn dừng lại cả. Từng chiếc từng chiếc vút qua trước mặt, cô đành nhíu mày bặm môi kiên trì chờ đợi. Bỗng có một chiếc Cayenne màu gris từ từ dừng lại trước mặt cô, Hứa Chí Hằng mở cửa xe đi xuống và nói: “Cô Diệp về đâu, để tôi đưa cô về”.
Thực sự dạo này Diệp Tri Thu rất mệt mỏi, lại đứng đợi trước cổng khách sạn khá lâu, gió lạnh khiến cho đầu cô đau nhức, hơn nữa cũng chẳng vẫy được chiếc xe nào, cô chần chừ một lát rồi quyết định không khách sáo nữa: “Cảm ơn anh Hứa, chỗ tôi ở cách chỗ anh không xa lắm đâu”.
Cô lên xe rồi nói cho anh địa chỉ, Hứa Chí Hằng mới đến đây khoảng ba tháng, đường sá trong thành phố này khá ngoắt nghéo, được cái trên xe anh có gắn thiết bị định vị GPS nên anh nhập tên địa chỉ vào định hướng đường rồi chuyên tâm lái xe.
Hệ thống sưởi trong xe la