
Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015
Lượt xem: 1341247
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1247 lượt.
n giản nhưng tại sao anh không dùng cách này để quên mối tình đơn phương của anh thế?”.
“Bởi trước mắt anh vẫn chưa muốn rũ bỏ những hồi ức về cô ấy. Đây là lần đầu tiên trái tim anh rung động như vậy nhưng chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi, anh muốn giữ lại một chút cảm giác đó.”
Diệp Tri Thu đành tâm phục khẩu phục nói: “Thế anh đi mà đóng vai vị thánh tình yêu của mình, thật lắm chuyện”.
Đới Duy Phàm cười to: “Chẳng phải em cũng đang đóng vai thánh tình đó sao Thu Thu? Nếu không sớm thoát khỏi những hồi ức không hay ho gì kia thì nghĩa là em đang lãng phí cuộc đời của mình, không đáng đâu em”.
“Bây giờ em chả còn niềm tin vào đàn ông và cũng không có thời gian cho tình yêu, chẳng lẽ lại đi tìm kiểu tình một đêm sao?”, Diệp Tri Thu nhìn thẳng anh Đới, nghiêm túc hỏi.
“Thu Thu, không phải anh coi thường em nhưng em mới có một lần không may mắn trong tình yêu đã nói mất niềm tin vào cánh đàn ông thì thật chả ra sao cả. Này, những người đến đây hôm nay toàn là thất tình cô đơn cả đấy. Em uống thêm ít rượu cho mạnh mẽ lên đi, xem có làm quen được với anh chàng nào cũng thất tình như em không, có khi lại tìm được người vừa ý em đấy.”
Diệp Tri Thu bối rối, hai má lại ửng đỏ.
Đới Duy Phàm cười hì hì nói: “Haizzz, tiếc là anh với em quá thân thiết, có thể coi như anh em một nhà, nếu không anh cũng chấp nhận hy sinh thân mình để giúp em rồi”.
Diệp Tri Thu trừng mắt nhìn anh: “Là em chán không buồn để ý đến anh đấy chứ, em ra ngoài đứng một lúc, không khí ở đây ngột ngạt quá”.
Vừa hay điện thoại của Đới Duy Phàm đổ chuông, anh chàng nhìn số gọi đến, chau mày rồi ngần ngừ nghe máy: “Được, tí nữa tôi mang rượu đến chén tạc chén thù cùng anh”.
Diệp Tri Thu lên sân thượng, cười buồn bã nhìn xuống mặt hồ với những ánh đèn điện đang phản chiếu xung quanh. Cô biết Đới Duy Phàm nói thế chỉ để làm cô vui nhưng anh cũng rất thành thật khuyên nhủ. Phạm An Dân là mối tình đầu của cô, ngoài anh ta ra, cô chưa từng có cảm tình với bất kỳ người đàn ông nào khác. Giờ bảo cô bắt chuyện với đàn ông trong quán rượu, ngay cả khi đã uống nhiều đi nữa thì cũng phải dọa lấy mạng cô may ra mới được.
Nhưng Đới Duy Phàm nói đúng, cô đã hai mươi chín tuổi mà mang cái bộ dạng này thì thật chẳng ra sao. Tại sao anh ta có thể dễ dàng vứt bỏ mối tình mấy năm trời, thoắt cái đã nói chuyện cưới xin với người con gái khác? Còn mình, chẳng lẽ chỉ vì bị người đàn ông mình yêu thương phụ bạc mà tuyệt vọng không thể nghĩ đến mối tình khác sao?
Nghe tiếng bước chân phía sau, cô cứ nghĩ là Đới Duy Phàm mang rượu ra nhưng vừa quay đầu lại, cô lập tức lấy tay bịt miệng, ngại ngần vì không thể thu lại những lời vừa nói trong hơi men ban nãy.
Hứa Chí Hằng cười nhẹ, hàm răng trắng lộ ra trong ánh sáng chập chờn, anh nói: “Được rồi, coi như tôi chưa nghe thấy gì cả. Tuy rất muốn nói rằng thực ra tôi thích kiểu phụ nữ đứng đắn hơn cơ”.
Nụ hôn đầu
Diệp Tri Thu mặt đỏ rân lên, không rõ là do hơi men bốc lên hay đang lâm vào thế bí. Cô không ngờ lại trùng hợp đến vậy, người đàn ông này một lần nữa lại là khán giả, nghe được những điều mà cô không hề muốn anh ta nghe thấy. Cô cố gắng nhớ lại, hình như vừa rồi mình còn nói đến chuyện tình một đêm, cảm giác xấu hổ không có lỗ nẻ nào để chui xuống.
Nhưng nhìn nét mặt thoải mái của Hứa Chí Hằng, cô nghĩ mình không cần quá nghiêm túc, cứ coi như đó chỉ là câu nói bông đùa không rõ đối tượng mà thôi.
“Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau.” Cô nói một cách ngượng nghịu rồi toan quay đi chỗ khác nhưng anh ta đã đứng chặn trước mặt, cười và nhìn thẳng vào cô.
“Đúng vậy, thật là trùng hợp, xem ra chúng ta có duyên đấy, toàn là những kẻ trong ngày lễ Tình nhân không có người yêu, cô đơn mượn rượu giải sầu.”
Diệp Tri Thu đột nhiên quay đầu nhìn anh buồn bã: “Không cần đâu, tôi đợi taxi”.
“Cô uống nhiều rồi, gọi xe không an toàn đâu, hơn nữa bây giờ gọi xe cũng không tiện.” Hứa Chí Hằng cười nói: “Tôi tiễn cô về, đảm bảo không dám làm gì bậy bạ”.
Diệp Tri Thu nhìn về phía vỉa hè, quả nhiên toàn là những cặp đôi đang đứng đó đợi xe. Cô lúc này vẫn còn men rượu nên không thấy lạnh nhưng vẫn ý thức được rằng, nếu cứ đứng trong gió lạnh thế này thì kiểu gì cũng bị cảm, mà lúc này cô không được phép ốm đau. Thế là cô đành thở dài đồng ý, đi theo Hứa Chí Hằng đến chỗ đỗ xe của anh ta.
Hứa Chí Hằng dùng điều khiển mở xe rồi tự tay mở cửa cho Diệp Tri Thu, sau đó anh ngồi vào ghế lái. Anh khởi động động cơ trước để bật điều hòa, đặt thiết bị định vị GPS. Địa chỉ khu chung cư của Diệp Tri Thu anh vẫn lưu vào máy, cứ tìm lại là thấy. Anh quay người rồi rướn về phía Diệp Tri Thu, cô co người lại nhìn anh kinh ngạc, anh cười bí hiểm và thắt dây an toàn cho cô. Khuôn mặt cô lại đỏ lựng.
Xe vừa khởi động, điều hòa vừa mới ấm lên thì Diệp Tri Thu đã muốn ngủ. Cô cố gắng mở to mắt nhìn về phía trước. Hứa Chí Hằng liếc cô một cái, thấy bộ dạng cô lúc này thật buồn cười liền nói: “Cô cứ thoải mái chút đi