
Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015
Lượt xem: 1341265
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1265 lượt.
An Dân giờ đang bị bệnh nằm viện mà chị chẳng quan tâm anh ấy một tí nào. Chị toàn làm theo ý mình, chị muốn khiến anh ấy luôn có cảm giác tội lỗi cũng được nhưng phải có chừng mực thôi chứ.”
“Anh ấy làm sao?”, Diệp Tri Thu ngạc nhiên.
“Viêm phổi cấp, tiêm vài ngày nay mới vừa hết sốt.”
Giọng điệu của cô ta trong điện thoại khác hẳn với biểu hiện bên cạnh Phạm An Dân trong lần gặp mặt trước. Diệp Tri Thu không buồn để ý, cô nói: “Nếu như ốm thì có thể để lúc khác, bảo anh ta chú ý nghỉ ngơi, bao giờ ra viện tôi lại gọi điện thoại hẹn thời gian. Tạm biệt!”.
“Này…”
Diệp Tri Thu tắt điện thoại tiếp tục làm việc, ngay sau đó chừng một phút, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là số điện thoại đó. Cô bắt máy nói bằng giọng lạnh lùng: “Cô Phương, tôi đang làm việc, không muốn tiếp tục nghe điện thoại như thế này nữa”.
“Tôi muốn mời chị ra ngoài nói chuyện. Bây giờ đã là giờ nghỉ trưa rồi!”
“Tôi nghĩ chẳng có gì để nói với cô cả, cô ở bệnh viện chăm sóc người ốm không phải tốt hơn sao?”
“Chị Diệp, làm người đừng ích kỷ quá như vậy, tôi nghi ngờ không biết có phải chị đã từng yêu An Dân hay không, đừng lãnh đạm như thế, thậm chí chị còn không đề cập đến việc đi thăm anh ấy sao?”
Diệp Tri Thu thực sự đau đầu, cô nói: “Cô nên cảm ơn tôi ích kỷ như thế mới đúng chứ? Nếu tôi vừa nghe anh ta bệnh đã vội vàng lao đến bệnh viện, nắm tay nhìn anh ta, nước mắt rơi mà không nói nên lời thì cô mới vui à?”.
“Chị… chị đến thăm anh ấy đi, lúc anh ấy sốt toàn gọi tên chị. Tôi nghĩ nếu chị đến, anh ấy sẽ vui, sẽ khá hơn một chút.”
“Xin lỗi, dù tâm trạng cô bây giờ không được ổn lắm nhưng cũng không cần lôi tôi vào cùng. Nếu tôi đi, tôi sẽ không vui. Bây giờ y học phát triển, viêm phổi cấp không phải là bệnh nguy hại lắm, cố gắng phối hợp điều trị với bác sĩ là được. Cô chăm sóc anh ta tốt nhé. Còn việc anh ta gọi tên ai thì cô không nên để ý như thế, chỉ là thói quen thôi. Dù sao tôi và anh ta đã từng yêu nhau sáu năm trời, tôi đoán nếu cô và anh ta tiếp tục duy trì khoảng sáu năm nữa thì khi nào sốt, anh ta sẽ gọi tên cô thôi. Tạm biệt, cảm ơn nếu cô không gọi điện thoại đến nữa.”
Diệp Tri Thu bỏ điện thoại xuống, cô không thấy mình lạnh lùng vô cảm. Cô hy vọng Phạm An Dân không sao nhưng chắc chắn sẽ không đến bệnh viện thăm anh ta.
Cô nhớ rõ lần trước mình ốm trong khi đi công tác ở tỉnh xa, chỉ có một mình gắng gượng đến bệnh viện truyền dịch, còn phải không ngừng nghe điện thoại làm việc, trong lòng rõ ràng rất buồn phiền. Lúc đó cô chỉ mong có thể tìm được một nơi nào đó không có người để ngủ một giấc mãi mãi, nhưng làm gì hơn ngoài việc cố gắng ngồi thẳng, mắt nhìn ống truyền dịch để gọi y tá đến giúp.
Một người đàn ông nằm viện ở gần nhà, lại có bạn gái bên cạnh, tình hình đâu đến nỗi tệ hại như cô. Người yêu cũ như cô mà vồn vã, e rằng nếu vào thăm còn khiến mình thành trò cười cho thiên hạ.
Cô cũng từng gọi tên bạn trai trong lúc sốt nhưng đó là chuyện đã lâu rồi. Bây giờ nghĩ lại, cảm giác như đã cách xa hàng thế kỷ.
Hứa Chí Hằng gọi điện tới lúc sắp tan tầm, thấy tên anh trên màn hình di động, Diệp Tri Thu vẫn không tránh khỏi cảm giác khác lạ.
Chủ nhật đó, ngay từ sớm tinh mơ Hứa Chí Hằng đã lái xe đến đưa cô ra sân bay. Anh mặc chiếc áo len có cổ màu sữa kèm một chiếc quần bò và đi giày thể thao nom rất trẻ và đầy sức sống. Tuy cô biết phong cách ăn vận, trang điểm của mình khá đơn giản và trang nhã, phù hợp với đi du lịch, nhưng cô cũng biết, nếu ra ngoài mà trang điểm sơ sơ thế nào cũng là một sắc mặt tái mét, không có sức sống, thực sự cô thấy hơi xấu hổ.
Anh muốn đưa cô đi ăn sáng trước nhưng cô phản đối: “Đi bây giờ, máy bay có đồ ăn sáng mà”.
“Chả nhẽ em thích ăn sáng trên máy bay à?”
Diệp Tri Thu không biết mình có thích bữa sáng trên máy bay không nhưng từ trước tới giờ, đối với vấn đề ăn uống, cô không kỹ tính lắm. Cô coi đó chỉ là việc lấp đầy dạ dày. Vì thế cô đương nhiên thừa nhận bữa ăn nhẹ kiểu Tây kèm với trà có vẻ hợp với mình hơn một chút.
Ăn sáng xong, anh lái xe đưa cô đến sân bay, giúp cô lấy hành lý, mua bảo hiểm, đổi thẻ lên máy bay. Cô đã quen tự mình đi về, lần đầu tiên đi nhàn rỗi để người khác làm hộ tất cả các thủ tục, tự nhiên thấy hơi choáng ngợp.
“Em mang chút hành lý đơn giản vậy thôi sao?”
Từ trước đến nay, mỗi khi đi công tác cô chỉ mang theo những đồ thiết yếu. Lần này, ngoài một túi hành lý, cô khoác thêm một cái túi đựng máy tính xách tay, ngay cả va li kéo cũng không mang theo. Cô trả lời: “Em đi có ba ngày thôi, có dùng bao nhiêu đồ đâu”.
Anh tiễn cô đến tận cửa an ninh, thái độ chu đáo đúng như một người bạn trai. Cô đi được vài bước thì dừng chân quay lại, anh đang mỉm cười nhìn cô, cô cũng cười theo, vẫy vẫy tay với anh rồi mới sải bước về phía cầu thang cuốn đi lên cửa máy bay.
Làm về mảng thị trường gần sáu năm, hình như chỉ ngoài Tây Tạng và Đài Loan ra, tất cả các tỉnh đều in dấu chân cô. Cô thực sự đã mệt mỏi với những chuyến đi công tác, nhưng quả thật phải cảm ơn lần đi công tác này. Nếu không, cô quả