
Tác giả: Nhàn Lệnh Lệnh
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341076
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1076 lượt.
xe ở dưới chân núi, rồi cùng đi bộ lên trên.
Thời tiết đang ở tháng 11 nên sớm tối trời hơi se se lạnh, ban ngày có ánh nắng mặt trời, nhiệt độ lên cao một chút. Chật vật mãi họ mới leo lên đỉnh núi, hai người thở phì phò, ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi.
Gia Ưu chỉ vào con đường mòn nhỏ mọc đầy cỏ hỏi Thiếu Hàng: “Anh có biết con đường này đi đến đâu không?”.
Thiếu Hàng xem xét lại phương hướng rồi đoán: “Đến Động Vu Khê thì phải”.
Động Vu Khê nằm ở trên một ngọn núi khác, hai ngọn núi liền kề nhau, nhấp nhô, trập trùng.
“Vâng”. Gia Ưu khẽ kéo tay anh: “Chúng ta trèo qua đó đi, em muốn đi thắp hương ở ngôi chùa bên ấy”.
“Em chẳng phải là người vô thần vô thánh đấy sao?”.
Cô thẳng thắn: “Vốn là vậy, nhưng giờ khác rồi”.
Thiếu Hàng nhìn cô đăm đắm không nói gì.
Trèo đèo lội suối vất vả hơn tưởng tượng nhiều, Gia Ưu đã đánh giá quá cao đôi chân của mình. Hai vợ chồng leo khoảng tầm hơn hai giờ dồng hồ mà vẫn chưa thấy bóng dáng ngôi chùa đâu, cũng chẳng thấy chỗ nào có thể dừng chân nghỉ ngời. Đường đi toàn sâu bọ và kiến, cô cắn răng chịu dựng nhưng khuôn mặt vẫn để lộ ra sự chán chường, mệt mỏi.
Thiếu Hàng nhận ra ngay. Anh dừng bước lại, đưa cho cô chai nước khoáng.
“Hả?”, cô thấy khó hiểu nhưng vẫn giơ tay ra cầm.
Thiếu Hàng khom lưng xuống, quay đầu nhìn cô: “Em lên đi!”.
Gia Ưu hoàn hồn, xua xua tay: “Em tự đi cũng được mà, đường đi khúc khuỷu lắm, đừng để cả hai ngã lăn ra đấy”.
“Đừng có coi thường anh!”. Anh không để cô nói nhiều, kéo tay cô đặt lên vai mình: “Đây là quyền lợi của phụ nữ sao em lại không nhận nhỉ?. Không nhận thì uổng quá!”.
Gia Ưu cười cười không từ chối nữa, ngoan ngoãn trèo lên lưng anh, tay vòng qua cổ ôm chặt.
Lưng anh rộng, vững chãi, bước đi rất cẩn thận. Cô cúi đầu, ghì cằm vào vai anh, hơi thở gần trong gang tấc.
Cô mơ mơ màng màng nghĩ, con đường này nếu cứ đi mãi như vậy có phải là tốt biết bao nhiêu.
Ngôi chùa trên núi này quanh năm hương khói nghi ngút, người thành phố rất hay lên đây thắp hương khẩn cầu.
Gia Ưu quyên góp chút tiền công đức, xin bà vãi trông chùa mấy thẻ hương châm lên đưa cho Thiếu Hàng một nửa.
Hai vợ chồng quỳ trước bức tượng Phật, khuôn mặt của họ đều thoáng lên những nỗi lo lắng giống nhau.
Thiếu Hàng quay đầu sang nhìn cô: “Hình như phải khấn bái gì đó nhỉ?”.
Gia Ưu ngẫm nghĩ, lẩm nhẩm nói một tràng gì đó. Xong xuôi nói với Thiếu Hàng: “Xong rồi, em đã khấn thay anh rồi đấy. Anh cắm hương vào lư đi”.
Quan Thiếu Hàng nhíu mày, ra khỏi đó tò mò quá cứ hỏi cô khấn gì.
Mới đầu cô không chịu nói, nhưng bị hỏi nhiều quá mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế đá. Anh tươi cười sán đến.
Cái cây bên cạnh ghế đá to lắm, tán lá xum xuê, um tùm. Cô ngẩng đầu lên nhìn và mừng rỡ nói: “Ôi, là cây ngọc lan này!”.
“Ừ, là cây ngọc lan đấy!” Anh phụ họa theo cô.
“Anh có còn nhớ trước cổng trường mình cũng có một cây ngọc lan không? Ở bên cạnh sân khấu có cột cờ ấy? Học sinh toàn ngồi dưới gốc cây làm bài trong lúc chờ ba mẹ đến đón”.
“Anh nhớ...” Thiếu Hàng cúi đầu không biết đang làm gì, bỗng bất ngờ gọi cô một tiếng: “Trì Gia Ưu!”
“Gì ạ?”, cô mở miệng nói.
Thiếu Hàng lập tức nhét cái gì đó vào miệng cô.
Định thần lại được thì đó là một cái kẹo đường đen. Là loại kẹo của Đài Loan cô rất thích ăn, ở giữa còn có một miếng ô mai, ngọt mà không ngấy.
“Sao anh lại có kẹo này?” Cô tò mò hỏi.
“Lúc nãy ra khỏi nhà anh gặp cô bé kẹo bông nhà chị vương. Thấy bé đang ăn anh xin luôn”.
Kẹo bông là con gái của chị vương, hàng xóm của hai người, năm nay bốn tuổi, xinh và đáng yêu lắm. Lần nào gặp Thiếu Hàng cũng trêu ghẹo cô bé.
Gia Ưu mắng yêu: “Anh đúng là già không buông, trẻ không tha. Có người lớn nào đi tranh kẹo của trẻ con không hả?”.
“Có sao đâu dù gì chị Vương lúc nào chẳng bảo anh là đồ quái dị”.
Trong chùa có đặt phật Di Lặc, Quan Thiếu Hàng đi đến bên hàng rào nhìn, còn cô thì chăm chú ăn hết cái kẹo. Thực sự cô cảm thấy không đành lòng.
Cảnh chiều tà đẹp lăm, nhưng mỗi tội trời tối nhanh.
Thời gian như ngừng trôi khiến người ta cảm thấy buồn buồn vô cớ.
“Chúng ta ly dị đi”.
Câu này khiến cả hai chùng xuống, xung quanh cũng im lặng như tờ.
Qua xế chiều, bóng đêm dần dần ụp xuống, bao trùm lên hai người.
Mãi sau, Thiếu Hàng mới quay đầu lại nhếch mép nói: “Cuối cùng em cũng đã nói ra”.
Nhìn tưởng anh đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng vô cùng.
Gia Ưu cúi đầu nói: “Em xin lỗi...!”
“Không cần đâu”, Thiếu Hàng hờ hững đáp: “Anh đồng ý nếu đây là quyết định của em sau nhiều ngày suy nghĩ kỹ”.
Rõ ràng vừa ăn kẹo xong mà sao Gia Ưu cảm thấy miệng đắng ngắt. Suy nghĩ kỹ ư?, không cô làm gì có sự lựa chọn nào khác. Khi mẹ Đàm Áo yêu cầu cô lấy anh, cô há hốc mồm ra chẳng thốt ra lời.
Đàm Áo nằm trên giường ngay sau lưng cô. Cô biết anh đang tỉnh, quay đầu lại nhìn, anh đã nghiêng mặt đi lẩn tránh ánh mắt cô.
Giây phút ấy, cô không thể tả nổi nỗi lòng của mình ra sao nữa, thất vọng? hay là phẫn nộ?.
Không, tất cả đều không phải.
Cô thấy