
Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?
Tác giả: Lại Bảo
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341283
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1283 lượt.
Càng lớn tôi càng nhận ra rằng cuộc sống vĩnh viễn không thể nào hoàn hảo được.
Ví như tôi từng hy vọng mình có cha mẹ là quý tộc, tiền nhiều đến độ hàng năm sẽ quyên góp cả chục triệu tệ cho mấy tổ chức từ thiện, tôi thì có rất nhiều tiền tiêu vặt, được sống trong một khu nhà rộng lớn, có kho riêng chuyên dùng để đồ chơi. Tôi lớn lên từng ngày, cả thể xác lẫn tinh thần, kho đồ chơi cũng biến mất theo, tôi bắt đầu hy vọng trong khu nhà mình ở mỹ nữ nhiều như sao trên trời, cô hầu xấu gái nhất cũng cỡ quán quân cuộc thi sắc đẹp. Kế đó tôi sẽ cực kì hoành tráng, sáng bay đi Paris uống cà phê gói, trưa đến Hàn Quốc ăn đồ ăn nhanh, tối về Trung Quốc bao cả nhà ăn của đại học Bắc Kinh, chỉ ăn hai bát cơm và một tệ đậu phụ xốt thịt băm…
Tôi có tiền mà.
Tiếc là cha mẹ tôi không phải là quý tộc, họ chỉ là người làm công ăn lương bình thường. Thế nên sau khi tốt nghiệp và gia nhập vào hàng ngũ làm thuê, đúng là tôi chỉ uống cà phê gói, ăn mì ăn liền và cơm hộp, có lúc, một tệ đậu phụ xốt thịt băm với hai bát cơm trắng đã đủ thơm ngon lắm rồi.
Ví như tôi còn mong bạn gái mình xinh đẹp, đoan trang, trong sáng, tốt bụng, đáng yêu, đánh không đánh lại, mắng không bật lại, làm hết tất cả việc trong nhà, việc “ngoài nhà” cũng làm nốt, tiền tôi kiếm được nàng giữ thay tôi, tiền nàng kiếm được tôi tiêu hộ nàng… Thế là theo tiêu chuẩn đó, tôi tìm kiếm khắp nơi, từ thành thị đến nông thôn, từ đất liền đến hải đảo, từ cực nam sang cực bắc.
Từ trước đến nay, tôi luôn kiên trì tin tưởng một câu nói: Ngày mai chưa chắc đã tốt đẹp, nhưng một ngày mai tốt đẹp chắc chắn sẽ tới.
Chỉ có điều, cuộc sống “từ trước đến nay” này không kéo dài lâu, khi tôi đã quen với nó thì mọi thứ lại bắt đầu thay đổi.
Tôi gặp Mạt Mạt.
Đã từng có một
Tình yêu chân thành
Ở trước mặt tôi,
Tôi muốn trân trọng,
Nhưng hai nhân vật chính
Trong mối tình chân thành đó
Đều đứng trước mặt tôi…
Ngày 1 tháng 4. Nắng.
Nói thật lòng tôi không ngờ mình lại gặp Mạt Mạt.
Sau khi tốt nghiệp trung học, ít ra cũng bốn, năm năm rồi tôi không gặp cô ấy, cuộc trùng phùng này thực sự làm tôi rất kích động.
Sao lại kích động? Vì Mạt Mạt đã lớn rồi! Năm, sáu năm chớp mắt đã trôi qua, Mạt Mạt ở trước mặt tôi bây giờ đã được thời gian nuôi dưỡng và thay đổi!
Tôi đang lượn lờ trong siêu thị, bỗng nhiên một hương thơm thoang thoảng thu hút sự chú ý của tôi, tôi bắt đầu ngó nghiêng khắp nơi.
Các anh em có kinh nghiệm đều biết, ở những nơi công cộng như siêu thị mà đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa thì chắc chắn là quanh đó có con gái.
“Mạt Mạt? Em là Mạt Mạt á?” Tôi kinh ngạc bước về phía trước, “Là em thật sao?”
Mạt Mạt nghiêng đầu cười: “Thế nào? Không nhận ra à?”
Tôi gật đầu rối rít: “Ừ, em đi Hàn Quốc hả?”
Mạt Mạt không hiểu: “Đâu có.”
“Em không đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ à? Sao lại trở nên xinh đẹp thế này?” Tôi cố gắng ra vẻ quân tử một chút, nhưng không sao kiềm chế được hai con mắt lướt một lượt từ mặt xuống chân Mạt Mạt.
Mạt Mạt bật cười, đưa tay vuốt mấy lọn tóc xõa bên tai: “Mấy năm không gặp, anh càng ngày càng mồm mép đấy.”
Tôi cũng cười, nhưng đột nhiên lại không biết nói gì, chắc bộ dạng tôi bây giờ thiếu lịch sự dữ lắm, cứ chằm chằm nhìn Mạt Mạt, nói chính xác là dán mắt vào đôi “tiểu Mạt Mạt”.
“Anh nhìn cái gì đấy hả?” Mạt Mạt mắng tôi một câu, cúi đầu nhìn món đồ trong tay tôi rồi bật cười, “Giờ mà anh vẫn còn dùng cách lỗi thời này để bắt chuyện hả?”
Lúc này tôi cũng cúi xuống nhìn, lúc nãy lòng yêu cái đẹp, muốn đánh giá cái đẹp trỗi dậy, không để ý mình cầm cái gì, bây giờ mới biết trong tay tôi là bao cao su!
“Lại còn phát sáng nữa chứ,” Mạt Mạt cười rung cả người, “Anh làm quen như thế à? Không sợ người ta gọi bảo vệ hả?”
“Shit, anh còn tưởng là mình ‘cái khó ló cái khôn’ cơ đấy, không ngờ lại là cái khó ló cái ngu thế này!” Tôi cũng bật cười, nhưng giờ nghĩ lại cũng thấy hơi sợ. Lúc đó tôi không buồn nhìn, nhỡ không phải là Mạt Mạt thì chắc một cái tát còn là nhẹ ấy chứ.
Ra khỏi siêu thị, Mạt Mạt nói hôm nay cô ấy nghỉ, hỏi tôi có thời gian không, hay là đi đâu đó nói chuyện.
Tất nhiên là tôi đồng ý. Chuyện nhảy việc còn chưa đâu vào đâu, thời gian này tôi đang rảnh rỗi. Hơn nữa, gặp lại Mạt Mạt tôi không hề có cảm giác xa lạ và ngại ngùng, mà như bạn cũ lâu ngày gặp lại, hơn nữa bây giờ Mạt Mạt xinh đẹp thế này, dĩ nhiên là tôi muốn được ngắm cô ấy thêm chút nữa rồi.
Nhưng khi Mạt Mạt dẫn tôi vào một cửa hàng gần đó, tôi nghĩ đến mấy chuyện ngày xưa, nhìn thái độ của Mạt Mạt với tôi chắc cô ấy không còn bận tâm đến chuyện giữa hai chúng tôi hồi trung học nữa rồi. Nhưng mức độ phóng khoáng của cô ấy cũng làm tôi giật cả mình. Lúc nãy nói về cái bao cao su, mặt cô ấy không hề đổi sắc, còn Mạt Mạt trong kí ức của tôi vẫn là cô nhóc nắm tay cũng căng thẳng, lúc hôn không dám mở mắt ra.
Trong quán cà phê, tôi và Mạt Mạt ngồi đối diện nhau, gọi hai cốc nước.
Không biết hôm nay tôi bị