
Tác giả: Lại Bảo
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341316
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1316 lượt.
gờ tâm trạng này, cảm xúc này chắc chắn sẽ đến theo.
“Này, mấy năm nay, có phải em luôn hận anh vì chuyện này không?” Nhìn Mạt Mạt, tôi thấy mềm lòng.
“Hả?” Mạt Mạt ngẩng đầu, vẫn chưa thoát ra khỏi suy nghĩ của mình, vẻ mặt ngơ ngác, “Gì cơ?”
“Anh nói, có phải vì chuyện sau tốt nghiệp anh không liên lạc với em, cho nên em luôn hận anh không?” Tôi phập phồng hỏi, cảm thấy câu hỏi của mình có tí đồ thêm dầu vào lửa.
Không ngờ Mạt Mạt lại cười, kiểu cười giễu cợt cố tình nặn ra: “Có đến mức ấy không? Hận anh á? Lại còn hận nhiều năm thế à? Bộ em không muốn sống nữa sao?”
Tôi vội vàng cười phụ họa, “Không hận thì tốt, không hận thì tốt.”
“Ai bảo không hận?” Mạt Mạt lại đột nhiên biến sắc, cô ấy kêu lên rồi thuận tay ném lon bia rỗng vào đầu tôi, “Đổi lại là anh, anh không hận em chắc!”
Tôi bị ném bất ngờ đến ngớ người ra, đau thì không đau, chỉ là quá đột ngột, hơn nữa trong lon bia còn vài giọt bia, mấy giọt bia kia vừa khéo lại bắn vào mắt tôi. Mắt liền đau rát, theo bản năng tôi cúi xuống, lấy tay dụi mắt, nhăn nhó mặt mày.
Một bàn tay bỗng đỡ hai vai tôi, rồi một giọng nói căng thẳng vang lên: “Sao thế? Anh đau lắm à? Không sao chứ?”
“Không sao, không sao, không đau, không đau”. Tôi nhắm mắt, xua tay ra vẻ độ lượng, trong lòng sướng rơn! Chuyện này nói lên điều gì? Nói lên rằng trong lòng Mạt Mạt vẫn có tôi, vẫn quan tâm tôi…Tôi đang tự sướng thì một vật cứng đập vào đầu tôi, tôi không thể mở mắt ra được, nghe tiếng động thì Mạt Mạt đã đứng dậy, lưng tôi ăn một đạp.
“Không đau này!”
“Em!”
“Đáng đời! Cứ coi như là em báo thù cho mối tình đầu của mình đi!”
Nghe tiếng bước chân xa dần, trong đám xanh đỏ tím vàng trước mắt mình tôi chợt hiểu ra, cô nàng này đến để báo thù cho mối tình đầu của mình, báo thù tôi!
Khi mắt tôi trở lại bình thường, phòng khách đã chẳng còn ai, tôi đứng dậy tìm Mạt Mạt, cuối cùng tìm thấy con mồi trong phòng ngủ. Mạt Mạt đã chui vào chăn, chỉ ló đầu ra cười với tôi, vẻ rất đắc ý.
Tôi bốc hỏa, sầm mặt bước tới trèo lên giường, đưa tay kéo chăn.
Mạt Mạt hét lên: “Anh làm cái gì đấy? Cướp của à?”
Tôi tức xì khói: “Đây là nhà anh! Đây là chăn của anh!”
Thái độ Mạt Mạt rất kiên quyết, hai tay nắm chặt cái chăn, đè cả nửa người lên một mép chăn, hung hãn gào vào mặt tôi: “Bảo! Anh bỏ tay ra ngay! Anh tưởng em không biết anh nghĩ gì hả! Anh thôi ngay cái ý nghĩ đắp chung chăn rồi thừa cơ sàm sỡ em đi!”
Tôi…
Tôi thả tay ra, trợn mắt gào lên: “Suýt chút nữa là em làm mù mắt anh rồi biết chưa? Anh mà thèm sàm sỡ em à! Tối nay anh mà động vào em thì anh là đồ khốn nạn!”
Mạt Mạt không kéo chăn nữa, đắc ý hất đầu: “Tự anh nói đấy nhé!”
Tôi sững người, nhìn bộ mặt tươi cười hớn hở, nháy mắt nháy mũi của Mạt Mạt, tôi chợt hiểu ra…mẹ nó chứ! Tôi lại trúng kế của con nhỏ này rồi!
Tôi giận điên, nằm lên giường, Mạt Mạt vẫn kiên quyết không cho tôi đắp chăn.
“Anh ngủ sofa.”
“Đây là nhà anh! Sao anh phải ngủ sofa?” Tôi trợn mắt.
“Chính vì đây là nhà anh, em là con gái mà.” Mạt Mạt cười, điệu bộ như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Tôi nghẹn họng, thở hồng hộc đi ra ngoài phòng ngủ, đi được mấy bước lại quay lại: “Này, Mạt Mạt, nếu nói vậy thì khi anh đến nhà em, em sẽ ngủ sofa đúng không?”
“Vẫn là anh ngủ sofa!” Mạt Mạt không nhìn tôi nữa mà rúc trong chăn, xòe tay ra ngắm móng tay. Hành động này rõ ràng là khiêu khích mà!
“Sao lại là anh?” Tôi gần như gào lên.
“Vì đó là nhà em, và em là con gái!” Mạt Mạt đã nhắm mắt, chuẩn bị quay đi, “Tắt đèn hộ em.”
…Ai bảo phụ nữ là quần thể yếu đuối? Ai hô hào nam nữ là bình đẳng hả?
Ôm một bụng giận dỗi, tôi nằm trên ghế sofa lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được.
Mạt Mạt càng ngày càng khiến tôi khó hiểu, vì biểu hiện của cô ấy cả ngày hôm nay rất mâu thuẫn, lúc buông thả, lúc e thẹn, lúc gợi cảm, lúc đáng yêu, lúc dã man, lúc dịu dàng, lúc như Diệu Ngọc chốn lầu xanh, lúc như Diệt Tuyệt sư thái…
Cô nhóc này chắc không bị thần kinh phân liệt chứ? Nếu không sao càng nhìn càng thấy giống người có hai tính cách vậy?
Dù thế nào thì tôi vẫn nghĩ Mạt Mạt có việc gì đó giấu tôi. Hoặc không nên nói vậy, không thể gọi là giấu được, bây giờ tôi chẳng là gì của cô ấy cả, nhiều nhất là một người bạn, cô ấy chỉ không muốn cho tôi biết mà thôi.
Thôi bỏ đi bỏ đi, ngủ thôi, thôi kệ cô ấy có việc gì, cô ấy không nói thì tôi không hỏi, đỡ