
Tác giả: Lại Bảo
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341456
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1456 lượt.
cũng mặc kệ tôi, chỉ nhìn tôi chằm chằm, chờ tôi trả lời.
Ho một hồi, tôi cầm khăn giấy trên bàn lên lau miệng, nhăn mặt nhíu mày hỏi ngược lại: “Em có muốn anh có hứng thú với em không?”
Tiểu Văn lắc đầu.
“Nghĩa là sao? Vậy em có hứng thú với anh không?” Tôi truy hỏi.
Tiểu Văn gật đầu.
Tôi váng đầu quá đi mất.
“Thanh Thu nói anh thế này, trong đám bạn của anh, anh thuộc loại binh chủng hậu cần, có nghĩa là mấy trò uống rượu, bao gái, anh chỉ ở phía sau chạy việc, không dám xông lên tiền phong, thuộc loại người muốn làm bậy nhưng không có gan làm bậy, lúc có gan thì lại không muốn nữa” Tiểu Văn cúi đầu, nói về tôi.
Tôi phát hỏa: “Shit! Anh mà hậu cần á? Anh còn là anh nuôi đây này!”
Tiểu Văn ngẩng đầu lên: “Em thấy Thanh Thu nói đúng.”
“Cái gì?”
“Anh là như vậy mà, tối qua gọi điện cho em còn giả bộ không biết em là ai, cuối cùng sợ đến nỗi cúp máy luôn, người như anh…” Tiểu Văn vừa nói vừa tự cười, lại còn lắc đầu nữa.
… Tôi không còn gì để nói, hình tượng gì đây hả trời, tôi còn liên tưởng trong mắt người ngoài, tôi là người vừa có ngoại hình vừa có trí tuệ, hóa thân của anh hùng và hiệp nghĩa thay đổi xã hội, làm say đắm vô vàn thiếu nữ, tuấn tú kiệt xuất…
“Anh tên là Lại Bảo, là một phóng viên giải trí, làm việc ở đây, nhà ở Đông Bắc, đúng không?” Tiểu Văn nhướn mắt lên.
Tôi mơ màng gật đầu, lòng nghĩ tên nhóc Thanh Thu này đúng là sinh ra để làm kẻ phản bội mà.
Tiểu Văn gật đầu rồi nhìn tôi: “Em tên Chu Tiểu Văn, anh biết rồi đúng không? Bây giờ đang sống ở Trùng Khánh một mình, bố mẹ ở nước ngoài, không còn gì đặc biệt nữa.” Vừa nói cô ấy vừa cúi đầu bê ly cà phê lên, “Chúng ta hẹn hò thử xem sao.”
“Khụ khụ khụ…” Tôi lại sặc thuốc thêm phát nữa.
Lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước nhiều, sặc đến nỗi chảy cả nước mắt, tôi dùng khăn giấy bịt miệng, mãi một lúc sau mới thở bình thường, tôi trợn mắt nhìn Tiểu Văn: “Em… nói gì?”
Tiểu Văn uống một ngụm cà phê, khẽ mím môi cúi đầu nói: “Em biết anh nghe thấy rồi.”
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Vốn dĩ đây chỉ là một cuộc hẹn hò thôi, tôi không nghĩ nhiều như thế, cũng hoàn toàn không dám nghĩ đến điều này, bây giờ sao đột nhiên lại thành thế này? … Thế này có tính là hôn nhân mai mối không nhỉ?
Tôi ra khỏi quán cà phê, vẫn còn thấy mơ mơ hồ hồ, hình như vừa xảy ra một chuyện gì đó không được chân thực cho lắm.
Ánh nắng rất gay gắt, làm tôi đau cả đầu, nhưng phơi nắng một lúc cũng làm tôi tỉnh táo ra ít nhiều. Tôi nhớ sau khi Tiểu Văn nói cái gì mà hẹn hò xem thế nào, chưa được hai phút sau đã đứng dậy đi mất rồi, trước khi đi cô ấy bảo liên lạc điện thoại, bảo tôi suy nghĩ nghiêm túc.
Gọi điện thoại, hẹn gặp mặt, nói mấy câu, sau đó liền “Vậy chúng ta thử hẹn hò xem thế nào”, chuyện này quá thần kì! Quá Harry Potter! Cô nàng Chu Tiểu Văn này, trong hồ lô của cô ấy bán độc dược hay là xuân dược đây?
Ngồi một lúc vẫn không nghĩ ra được cái gì, sau đó tôi muốn đi nhưng nhân viên phục vụ không cho, bắt tôi thanh toán. Khốn kiếp! Bọn con gái đều thế, tự dưng đi mất, vứt hóa đơn lại cho người khác trả.
Ấy? Không đúng, bạn xem, bây giờ tình trạng này có phải đã cho thấy, Chu Tiểu Văn chính là bạn gái của tôi? Hơn nữa còn là cô ấy đề nghị! Vậy cũng có nghĩa là, bây giờ Lại Bảo tôi là hoa đã có chủ, bình đã có bông rồi! Tự dưng lại có một cô bạn gái trẻ trung xinh đẹp, biết hát biết múa, chỉ là có chút cổ quái bất thường thôi!
Thế này đúng là Văn muội muội từ trên trời rơi xuống rồi!
Trước kia xã hội loạn lạc, phụ nữ mới nhiễm thói xấu;
Bây giờ phụ nữ xấu làm loạn xã hội.
Ngày 23 tháng 3. Mưa to.
Thoải mái rồi, tôi cầm di động lên xem giờ, tinh thần phấn chấn ra bắt xe, phi thẳng đến toà soạn mới.
Không biết tại sao, đi trên con đường này, nhìn những nam nam nữ nữ đi lại ngoài cửa xe, miệng không ngừng hát đi hát lại một câu: “Bà xã, bà xã anh yêu em, A Di Đà Phật bảo vệ em, cho em có một cơ thể khoẻ mạnh và như ý…”
Mẹ kiếp! Nhiều lúc đều như thế, mấy bài hát thịnh hành rẻ tiền đáng ghét này hoàn toàn không cần học, cửa hàng siêu thị nào cũng bật, bạn không muốn học, nhưng nghe một nghìn, mười nghìn lần là biết hát thôi.
Tôi có kinh nghiệm sâu sắc về điều này, khi cùng bạn bè đi hát karaoke, lúc chọn bài, chọn cho tôi bài hát thịnh hành nào đó, trong lòng tôi biết rõ mình không thể nào hát được, có nhớ lời đâu, nhưng khi giai điệu nổi lên, tôi liền hát theo hết sức tự nhiên, không vấp một chỗ nào.
Lâu lắm rồi, bài “Thuỷ thủ” như thế, sau đó là “Chuột yêu gạo”, “Hai con bướm”…
“Ha ha ha ha, hài hước! Tôi rất thích sự hài hước! Người hài hước tính cách tốt! Phóng khoáng! Gặp chuyện không vui cũng nghĩ thoáng được, tự biết cách làm giảm áp lực!” Chủ nhiệm Đồ vừa cười lớn, vừa vỗ vào chân tôi.
Lần này rất đau, nhưng tim tôi càng đau đớn, vì tôi biết có chuyện rồi.
“Chủ nhiệm Đồ, có chuyện gì chủ nhiệm cứ nói thẳng đi ạ.” Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị nghênh chiến.
“Chủ nhiệm Đồ cười rất khó c