
Tác giả: Lại Bảo
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341375
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1375 lượt.
Không khí có chút quái dị, tuy bàn không lớn lắm nhưng khoảng cách giữa ba người vẫn rất xa, nhất thời lại không biết nói gì, chỉ nhìn nhau cười. Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy, ánh mắt của Tiểu Hy và Mạt Mạt khi nhìn nhau cười có gì đó rất mờ ám, khó dò.
“Lại Bảo, bây giờ anh làm việc ở đâu?” Tiểu Hy phá vỡ sự im lặng, lên tiếng hỏi trước.
Tôi cười, hơi không quen ánh mắt thẳng thắn, không chút che giấu của Tiểu Hy, sao tôi lại thấy Tiểu Hy không giống như đang đến xem mặt mà như đã biết tiếng tôi từ lâu, hôm nay đặc biệt đến tham quan vậy.
“Bây giờ tôi làm phóng viên ở báo Tin tức ngày nay.” Tôi cười đáp.
Hai cô gái đều cười.
Tôi thấy yên tâm rồi, thích cười thì dễ thôi, tôi sợ nhất là mấy người đẹp lạnh lùng, toàn thân không có màu buồn ấy, thế thì cái mồm dẻo như kẹo kéo của tôi làm gì có đất dụng võ.
“Phóng viên á? Làm về mảng nào?” Tiểu Hy lại hỏi.
Cuối cùng cũng hỏi đến đây rồi.
Tôi gượng cười đáp: “Giải trí… à, tin tức về văn hóa giải trí.”
“Phóng viên giải trí á?”
“Ừ.” Tôi cúi đầu.
“Phóng viên tin giật gân lá cải.” Mạt Mạt nói đúng chỗ hiểm.
Cô nàng nhỏ mọn này!
“Đừng nói bậy.” Tiểu Hy mắng Mạt Mạt rồi quay sang nhìn tôi.
Tôi cảm kích rơi lệ!
“Phóng viên giải trí rất hay mà! Chắc là thường xuyên được gặp ngôi sao lớn nhỉ?” Tiểu Hy có vẻ rất ngưỡng mộ, nghiêng người chống tay lên cằm.
“Ừ, thường phỏng vấn một số người trong giới nghệ sĩ,” Tôi cười, “Tiểu Hy, nếu cô thích ngôi sao nào, đợi đến khi tôi phỏng vấn sẽ xin chữ kí cho.”
“Thật ư!” Tiểu Hy cười hớn hở, “Tôi thích Trường Quốc Vinh[3'> nhất!”
… Mẹ nói! Cô thích Đặng Lệ Quân[4'> không? Tôi thầm chửi một câu, trên mặt vẫn thoải mái mỉm cười, “Tiểu Hy, cô đùa tôi hả?”
[3'> [4'> Cả hai đều là ngôi sao nổi tiếng của Trung Quốc. Nhưng ở thời điểm này, họ đều đã mất. Trương Quốc Vinh mất năm 2003, Đặng Lệ Quân mất năm 1995.
“Wow! Đùa anh anh cũng nhận ra hả!” Tiểu Hy tỏ vẻ kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn tôi rồi quay sang nhìn Mạt Mạt “Lại Bảo thông minh thật đấy!”
… Tôi sắp nghiến vỡ răng mất, nếu không phải vì nể mặt Mạt Mạt, chắc chắn tôi đã đứng dậy bò về rồi!
Mạt Mạt cười hi hi: “Được rồi, đừng đùa nữa, không lát nữa Bảo giận thật đấy.”
Tiểu Hy cũng cười: “Làm gì có chuyện đó! Đùa một tí mà đã giận rồi, tớ thấy Lại Bảo không phải loại đàn ông nhỏ mọn như thế đâu!”
Chiêu này ác! Nói như thế, kể cả cô ta có làm tôi tức chết tôi cũng phải ra vẻ ngậm cười nơi chín suối.
“Tất nhiên là không giận rồi.” Tôi cười, “Được ăn cơm với hai người đẹp, tôi vui mừng còn không kịp nữa là.”
Tiểu Hy nhìn tôi một cái sau đó coi như tôi không tồn tại, hỏi thẳng Mạt Mạt, “Tên này cũng dẻo mồm gớm nhỉ?”
Shit, này bà chị, chị đến xem mặt thật sao?
Nói thật, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy cô Tiểu Hy này không đến để xem mặt, điệu bộ của cô ta đúng là cái kiểu chuyên gia đến “giám định” tôi đây! Ở đây không có trò mèo gì chứ?
Tôi đang bối rối thì Mạt Mạt lên tiếng: “Ha ha, Bảo là như vậy đấy, không giỏi ăn nói nhưng người thì không tệ đâu, sau này cậu quen rồi là ổn thôi.”
Tiểu Hy tiếp lời: “Ừ, cậu cứ từ từ thử là quen đúng không…”
Tôi suýt ngất, thật là không sao hiểu nổi, tôi lén lút trợn mắt với Mạt Mạt, ý hỏi: Sao em lại giới thiệu một cô nàng thế này cho anh!
Mạt Mạt thấy nhưng coi như không thấy, một nụ cười đắc ý lướt qua khóe môi.
“À, Bảo, hỏi anh câu này.” Tiểu Hy nói.
Tôi gật đầu cười, bụng nghĩ cô em đúng là tự nhiên như ruồi, Bảo là để cô gọi sao.
“Tôi nghe nói… khi Mạt Mạt vẫn còn con nít, hai người từng thích nhau hả?”
Câu hỏi thẳng thắn của Tiểu Hy làm tôi chết đứng tại chỗ. Thế này là sao? Mạt Mạt ơi là Mạt Mạt, em đã muốn giới thiệu bạn em làm bạn gái của anh, sao lại có thể nói chuyện ngày xưa của chúng ta cho cô ấy chứ? Còn cái cô Tiểu Hy này hình như chẳng hề bận tâm chút nào, làm gì có kiểu ăn cơm xem mặt nào như thế này. Đây hoàn toàn là…
“Cái… cái gì cơ?” Tôi cố tình giả ngốc, câu này trả lời sao nổi.
“Ôi dào! Giả dối quá!” Tiểu Hy cười gian manh, “Chắc chắn là anh biết ý tôi hỏi gì! Anh chắc chắn hiểu những lời tôi nói với Mạt Mạt lúc nãy! Đàn ông đàn ang lớn thế này rồi, còn giả bộ trong sáng nỗi gì?”
Không nghi ngờ gì nữa, cô nàng Tiểu Hy này cũng không còn “gin” nữa. Tuy tôi không phải là người coi trọng “lần đầu” của con gái lắm, nhưng cũng rất không quen với kiểu thẳng thắn quá đáng của Tiểu Hy!
“Đúng đấy.” Mạt Mạt lại còn phụ họa nữa chứ, “Bảo, anh không xem mấy cái phim đó á? Ai mà tin?”
Tôi nghiến răng, trợn mắt, tức điên lên được, được rồi đến đây! Hai người đã không biết xấu hổ là gì thì tôi cũng không biết luôn! Xem ai sợ ai!
Trước khi đồ ăn được mang lên, tôi khua môi múa mép kể lể về kinh nghiệm xem phim cấp ba của mình, đúng là tôi đã từng xem, hồi trẻ ngây thơ không biết gì, tôi chỉ xem rất ít, khi lớn lên trở thành một phóng viên, tôi cũng từng xem, nhưng có một điều cần nhấn mạnh, đó là bản thân tôi rất ghét mấy cái loại phim đó! Những sản phẩm khiêu dâm tàn phá đầu độc thế hệ trẻ, thật là một hiện trạng tồi tệ!<