Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Khiêu Vũ Cùng Anh Nhé, Lolita

Tác giả: Noãn Noãn Phong Khinh

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 1341336

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1336 lượt.

riêng tư, tay chống cằm, ngây ngô nhìn ra cửa sổ.
“Cậu đến từ lúc nào vậy? Sao không lên tiếng?”. Kha Mộng Kì lấy lại tinh thần nhìn Trình Vũ Kiệt bằng ánh mắt trách móc.
Trình Vũ Kiệt mặc áo phông màu xanh da trời và quần tụt màu đen, cách phối hợp này làm tôn lên rất nhiều dáng vẻ cao ráo, vạm vỡ của cậu. Kiệt có khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng trẻo dưới ánh điện càng trở nên sáng sủa hơn, từng lớp, từng lớp ánh sáng chiếu rọi lên khiến Kiệt trông như một thiên thần.
Có lẽ kiếp trước cậu ấy chính là một thiên thần!
Chuyển sang kiếp này cậu vẫn giữ được vẻ đẹp thiên thần ấy. Mãi mãi không thay đổi.
Trình Vũ Kiệt kéo ghế ra ngồi xuống đối diện Kha Mộng Kì, động tác rất trang nhã, thần thái tự nhiên.
“Mình lúc nào cũng như vậy”. Rất lâu sau Trình Vũ Kiệt mới nói.
“Ừ!”. Kha Mộng Kì nhìn chàng trai mang vẻ đẹp thiên thần này, bỗng nhiên cảm thấy rất vui.
“Vết thương của cậu sao rồi?”. Kha Mộng Kì hỏi.
“Cậu nhìn thấy mà không biết sao?”. Vẫn là giọng điệu lạnh lùng ấy.
Kha Mộng Kì thấy vết thương trên cánh tay Kiệt đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn còn để lại vài vết tích.
“Lạnh lùng chính là cách cậu đối xử với người khác đấy hả? Cậu không thể thay đổi thái độ đó sao?”. Kha Mộng Kì nhìn Trình Vũ Kiệt đang ngồi im lặng, cô nhẹ nhàng gợi ý.
“Thay đổi?”. Từ đáy mắt Trình Vũ Kiệt hiện lên chút chế nhạo, nói giọng ngoan cố, “Tính cách vốn dĩ đã như vậy rồi!”.
Đồ lạnh lùng! Mời người ta ăn cơm mà mặt mũi vẫn bí xị thế. Kha Mộng Kì lườm Trình Vũ Kiệt.
“Nhưng mà…”. Trình Vũ Kiệt đắn đo một lúc, nhìn Kha Mộng Kì, “Hôm nay trông cậu rất xinh”.
A? Cậu ấy đang nói mình sao? Kha Mộng Kì có cảm giác như mình đang nằm mơ, trong lòng vui sướng.
Kha Mộng Kì ngại ngùng cúi thấp đầu, hai má ửng hồng.
Trình Vũ Kiệt đang chăm chú nhìn thực đơn, sau đó hỏi Kha Mộng Kì: “Cậu thích ăn món gì?”.
“Gà viên cung đình, cá hấp, cà xào trứng gà, bò xào ớt xanh…”. Kha Mộng Kì cầm thực đơn, nói một mạch rất nhiều món.
Trình Vũ Kiệt nhìn chằm chằm cô nữ sinh gầy gò đang ngồi đối diện, không tin vào mắt mình, hỏi: “Sao cậu ăn khỏe vậy? May mà vẫn chưa biến thành pig!”.
“Cậu!”. Kha Mộng Kì ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt, phẫn nộ nhìn Trình Vũ Kiệt.
Trình Vũ Kiệt nhìn dáng vẻ Kha Mộng Kì lúc này thấy rất dễ thương, không nhịn được liền bật cười.
Trình Vũ Kiệt cũng phải thầm công nhận đang ngồi đối diện với cậu lúc này đây là một cô gái rất xinh đẹp, dễ thương, ngoài nụ cười ngây thơ hồn nhiên còn có bộ mặt biểu cảm đáng yêu đến mức làm cho người khác không nhịn được cười.
Bên ngoài, đèn đường sáng lung linh.
Ánh đèn chiếu sáng cả thành phố xinh đẹp này, chiếu rọi đường đi phía trước cho người và xe cộ, cây cối hai bên đường tỏa mùi hương mơ màng.
“Việc gì khiến cậu không vui vậy?”. Lý Minh Nguyệt hỏi Lâm Phương Phi đang âu sầu ủ dột.
“Thực ra… cũng chẳng có gì đâu”. Lâm Phương Phi biết giờ không phải là lúc để tiết lộ với Lý Minh Nguyệt về chuyện giữa cô và Trình Vũ Kiệt.
“Hàng ngày mỗi người chúng ta đều sẽ gặp phải chuyện này hay chuyện kia, chẳng ai có thể biết trước được mọi chuyện sẽ phát triển thế nào, là buồn hay là vui, chúng ta đều phải đối diện với nó thôi”. Lý Minh Nguyệt an ủi.
“Phải vậy không?”.
“Thôi cậu đừng có nghĩ nhiều nữa, có thể có chuyện gì lớn xảy ra chứ? Chỉ cần đừng có quan tâm đến những phiền phức tình cảm là được”. Lý Minh Nguyệt nói xong mới biết mình đã lỡ lời. Rõ ràng biết là Phương Phi vừa mới chia tay với Húc, tâm trạng đang không tốt còn nhắc đến chuyện tình cảm, chẳng phải là không khảo mà xưng sao?
Lâm Phương Phi như bị đánh trúng tim đen.
“Cậu nói gì? Tình cảm gì cơ? Đó chẳng qua chỉ là một trò dối trá, chỉ khiến cho chúng ta trưởng thành hơn trong đau khổ, bây giờ mình chẳng muốn nhắc đến những chuyện như vậy đâu!”. Lâm Phương Phi cao giọng, nhìn Lý Minh Nguyệt với vẻ hơi tức giận.
“Mình xin lỗi!”. Lý Minh Nguyệt nói. Bình thường Lý Minh Nguyệt rất hung dữ với các sinh viên khác, nhưng lại tỏ ra rất dịu dàng khi đi bên cạnh Lâm Phương Phi, không dám cáu giận một chút nào.
Lý Minh Nguyệt ghé sát mặt Lâm Phương Phi, nhìn đôi mắt sưng húp vì khóc của cô ấy, muốn đùa làm cho bạn vui, liền rút tay trong túi quần ra, làm mặt xấu với Phương Phi.
Lâm Phương Phi không nhịn được cười.
“Đấy, vẫn là khi cười mới có cảm giác vui vẻ mà! Như vậy mới có thể vứt bỏ hết mọi phiền muộn!”. Lý Minh Nguyệt quay người, đi giật lùi, bước đi rất nhẹ nhàng nhìn Lâm Phương Phi cười, cũng nhoẻn miệng cười theo.
Lâm Phương Phi tuy có tính khí tiểu thư, nhưng vẫn là một cô gái tốt, ít nhất cậu ấy không xem thường một đứa có hoàn cảnh như mình, thật là nghĩa khí. Sau này bất kể lúc nào cậu gọi mình, mình sẽ đến đúng giờ. Lý Minh Nguyệt nghĩ thầm trong lòng, nở nụ cười rạng rỡ.
Lâm Phương Phi nhìn ánh đèn mê ly, vẫn không thể không nhớ đến Kiệt, trong lòng nhói đau, không nói gì nữa, nhìn dòng người đang đi đi lại lại trên đường.
“Xem, kia chẳng phải là Trình Vũ Kiệt sao?”. Lý Minh Nguyệt chỉ tay về phía nhà hàng Khả Khả.
Lâm Phương Phi


XtGem Forum catalog