
Tác giả: Noãn Noãn Phong Khinh
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341201
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1201 lượt.
n ràng.
Đây là một quán rượu rất nổi tiếng, bên ngoài chạm khắc đủ các loại hoa văn, có phong cách rất khác lạ.
Kha Mộng Kì lập tức đẩy cánh cửa kính sạch bong bước vào bên trong. Lúc này quán không đông khách lắm, bên quầy bar có vài thanh niên đang ngồi uống rượu.
“Cạn ly!”. Giọng nói hơi lè nhè của mấy người thanh niên vang lên.
“Phải uống nữa chứ! Hôm nay chúng ta không say không về!”. Giọng nói thô lỗ vang lên từ phía quầy bar.
Kha Mộng Kì bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sợ hãi, nghĩ: “Nếu làm thêm ở đây, không biết sau này sẽ xảy ra những chuyện không hay gì nữa, tốt nhất là nên đi thôi!”.
Đúng lúc Kha Mộng Kì đang định quay đi, thì bị một cô gái tóc ngắn gọi lại: “Em ơi, em cần gì?”.
“À…”. Kha Mộng Kì lắc lắc đầu, ấm ớ.
Không thể bỏ dở giữa chừng, hay cứ hỏi trước xem sao, không thử thì làm sao biết công việc này có tốt hay không? Kha Mộng Kì ảo não nghĩ.
“Em đến tìm việc làm thêm, có phải chỗ các chị đang tuyển người không ạ?”. Kha Mộng Kì miễn cưỡng nhoẻn miệng cười hỏi mà không dám hy vọng gì cả.
“Ừ, đúng vậy! Chị là quản lý ở đây, em chắc vẫn là sinh viên hả?”. Cô gái tóc ngắn nhìn kỹ Kha Mộng Kì, nở nụ cười rạng rỡ, khiến người đối diện cảm thấy rất dễ gần.
“Dạ vâng”. Kha Mộng Kì vừa nghe thấy chị chính là quản lý quán rượu, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, rất tự nhiên, thế là có thể nhẹ nhõm. Xem ra không đáng lo như mình tưởng.
“Vậy trước đây em từng đi làm thêm ở đâu chưa? Ví dụ như làm thêm ở khách sạn, nhà hàng, quán cơm…”. Cô gái tóc ngắn hỏi.
“Chưa ạ!”. Kha Mộng Kì trả lời vẻ thất vọng, nụ cười chợt biến mất, mân mê gấu áo, suy nghĩ.
“Nhưng em có tinh thần trách nhiệm rất cao, còn nữa em làm việc rất chăm chỉ, có khả năng chịu khó chịu khổ, có tố chất và đạo đức tốt!”. Những từ này thoáng qua trong đầu Kha Mộng Kì, cô không do dự nói ra một tràng dài.
“Ừ, không tồi, hy vọng em có thể làm được những gì em vừa nói!”. Cô gái tóc ngắn nở nụ cười thích thú, tiếp tục hỏi: “Em có thể làm việc vào giờ nào?”.
“Buổi tối ạ, ban ngày em có tiết học”. Kha Mộng Kì mừng rỡ nhìn cô gái tóc ngắn, trong lòng đầy cảm động và vui sướng.
Không ngờ nơi mình định bỏ đi thì lại có chỗ trống, nơi mình không hề có chút hy vọng gì nhất thì lại thành công, đây chính là cái gọi “Cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình trồng liễu liễu xanh um”.
“Cũng được, buổi tối ở chỗ chị cũng đông khách. Cứ như vậy nhé, em có thể đến đây làm việc!”. Cô gái tóc ngắn nhìn điệu bộ vui sướng của Kha Mộng Kì, cũng chợt mỉm cười. “Chị họ Hồng, gọi chị Hồng là được rồi, mọi người ở đây đều gọi chị như vậy”.
Kha Mộng Kì không nghĩ rằng có thể nhanh chóng tìm được việc làm thêm như thế, bất chợt rất hưng phấn, chỉ muốn lập tức thông báo tin này cho Kiệt. Báo cho Kiệt, tại sao người đầu tiên mình muốn báo tin lại là cậu ấy? Nếu báo cho cậu ấy, mình sẽ phải nghe giọng điệu lạnh lùng của cậu ấy sao? Còn nữa cậu ấy chắc chắn sẽ không hiểu được lòng tốt của mình. Thôi bỏ đi ai bảo cậu ta là một tên quái dị đến vậy. Tốt hơn hết là báo cho Tiểu Vân, tâm trạng vui phải chia sẻ với bạn tốt chứ!
Kha Mộng Kì dường như nhảy chân sáo ra ngoài
Khi cô gần đi đến cửa thì chị Hồng gọi với theo: “Mai em đi làm luôn nhé!”.
“Dạ vâng, em biết rồi ạ!”. Kha Mộng Kì trả lời, đầy vui sướng.
5
Ký túc xá, phòng 508.
Trong phòng rất ồn ào.
“Các cậu biết không, cuộc thi “Super Boy” năm nay bắt đầu rồi đấy!”. Từ xa Kha Mộng Kì cũng có thể nghe thấy giọng nói đầy hưng phấn của Tiểu Vân.
“Thật không, không biết năm nay Kiệt có tham gia không nhỉ?”. Trương Mạc nói.
“Cũng không biết nữa, không biết cuộc thi “Super Boy” năm ngoái có làm cậu ấy mất tự tin không nữa”. Tiểu Vân có vẻ lo lắng.
“Sao lại không tham gia chứ? Các cậu không thấy Kiệt là người rất tự tin sao. Chẳng lẽ các cậu đã quên mất màn trình diễn đặc sắc của cậu ấy trên sàn đấu trong cuộc thi năm ngoái?”. Tần Dịch nhìn hai cô bạn cùng phòng tỏ vẻ không vui.
Kha Mộng Kì vui vẻ đẩy cửa bước vào, vừa cười vừa hỏi: “Mọi người nói chuyện gì náo nhiệt thế?”.
“Cuộc thi “Super Boy” năm nay sắp tổ chức rồi, không phải cậu không biết đấy chứ?”. Tiểu Vân kinh ngạc nhìn Kha Mộng Kì không biết chút tin tức mới gì về cuộc thi “Super Boy” này.
“Mình không biết mà!”. Kha Mộng Kì ngỡ ngàng nhìn mọi người.
“Tin này có dán trên bảng thông báo của trường rồi mà, cậu chưa đọc sao? Chuyện này gần như cả học viện đều biết cả rồi, có phải cả ngày cậu chỉ biết đọc sách thánh hiền thôi không?”. Trương Mạc tiện tay vớ một quyển sách, giả bộ Kha Mộng Kì đang đọc sách.
Kha Mộng Kì với lấy quyển sách trong tay Trương Mạc, nhẹ nhàng đặt xuống bàn, lý giải: “Không phải vậy đâu, lúc nào cần học thì mình mới học, khi nào cần chơi thì mình vẫn chơi cùng các bạn còn gì. Chỉ là mình không hay buôn dưa như các cậu thôi!”. Kha Mộng Kì nhìn tất cả mọi người trong phòng.
“Đây không phải là buôn dưa gì cả, trong cuộc thi “Super Boy” năm ngoái, cả hai nhân vật nổi tiếng trong trường ta là Kiệt và Húc đều tham gia, đương nhiên phải quan tâ