
Tác giả: Noãn Noãn Phong Khinh
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 1341251
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1251 lượt.
ình địch của mình chứ, lại còn là do người mình yêu mượn giúp nữa? Cậu chắc chắn không nhận lòng tốt của kẻ thù.
“Cậu cũng nghi ngờ mình?”. Trình Vũ Kiệt cong môi, cười đau khổ nói.
Nếu không phải Ngải Thuần giúp đỡ, sao cậu ấy có thể có nhiều tiền thế được? Kha Mộng Kì thực sự không thể nghĩ ra cậu còn có thể có được khoản tiền đó bằng con đường nào khác.
Gió đêm thổi qua khuôn mặt Kha Mộng Kì, lướt qua mắt, vài hạt bụi bay vào mắt cô, vừa ngứa vừa đau, cô nhắm mắt lại.
Đột nhiên mọi thứ trước mắt cô mờ đi, tất cả như được che phủ bởi một lớp voan mỏng, nhìn không rõ phía xa. Thực ra, cô càng không nhìn rõ trái tim mình, không biết bản thân có nên tin tưởng con người đang đứng trước mặt mình không.
“Đúng, số tiền đó là do mình dùng tình cảm đổi lại, cậu đã hài lòng chưa?”. Trình Vũ Kiệt cười, nhưng trong nụ cười của cậu chứa nỗi đau tột cùng, còn có chút mỉa mai.
Kha Mộng Kì nghe giọng Kiệt dần nhỏ đi, những mơ hồ trước mắt như lan rộng hơn. Những hạt bụi nhỏ đó thực sự khiến mắt cô khó chịu, cô đưa tay lên dụi dụi mắt.
“Sao thế?”. Trình Vũ Kiệt tưởng cô khóc, hoảng hốt hỏi.
“Không có gì”. Kha Mộng Kì tự dụi mắt, nước mắt sắp trào ra khỏi khóe mắt đã bị cô nhanh chóng lau hết. Cô không phải không thấy sự lo lắng, quan tâm trong lời nói của Trình Vũ Kiệt, nhưng cậu càng như vậy trái tim cô càng đau đớn hơn.
Trình Vũ Kiệt nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang dụi mắt của Kha Mộng Kì ra, nhìn thấy ánh mắt trong sáng khác thường của cô, bên trong chứa đầy nước. Cậu đau lòng nói: “Nói cho mình biết, cậu sao thế?”.
“Không có gì cả, chỉ bụi bay vào mắt thôi”. Kha Mộng Kì trả lời. Nhưng, mắt cô vẫn rất khó chịu, muốn đưa tay lên dụi mắt, muốn loại bỏ hết những thứ đáng ghét kia đi, vừa định giơ tay lên thì bị Trình Vũ Kiệt nắm lấy. Kha Mộng Kì trừng trừng nhìn Kiệt, hai tay bị cậu giữ chặt, không thể cử động, nhúc nhích.
Trình Vũ Kiệt cúi người xuống, khẽ thổi mắt Kha Mộng Kì, động tác rất nhẹ nhàng. Kha Mộng Kì cảm giác như có lông vũ quét nhẹ vào mắt cô, khóe mắt cay xè đã dần dễ chịu trở lại.
“Mắt cậu còn đau không?”. Trình Vũ Kiệt khẽ hỏi. Khoảng cách giữa cậu và Kha Mộng Kì gần như vậy, cơ thể dường như sắp dính sát vào nhau.
“Đỡ hơn nhiều rồi”. Kha Mộng Kì trả lời. Cuối cùng những hạt bụi trong mắt cũng đã biến mất.
Cậu ấy có thể thổi đi nỗi đau trong mắt cô, nhưng liệu có thể thổi đi nỗi đau trong tim cô không? Kha Mộng Kì nhếch miệng cười đau khổ.
Đôi khi, thế giới rất nhỏ bé, cảnh tượng vừa rồi đã bị Lâm Phương Phi nhìn thấy.
Cô biết hôm nay có tiết mục của Trình Vũ Kiệt, bèn gọi mấy người chị em của cô cùng đi xem. Sau khi Trình Vũ Kiệt biểu diễn xong, cô muốn tìm Kiệt thì đã không thấy bóng dáng cậu đâu, cô hỏi mấy sinh viên đứng sau hậu trường sân khấu mới biết cậu đã đi rồi. Cô len qua quảng trường, rời xa chỗ ồn ào, dạo bộ quanh trường, không ngờ nhìn thấy Trình Vũ Kiệt và Kha Mộng Kì trong bóng tối.
Lúc đầu, cô không chắc chắn họ là ai, chỉ cảm thấy bóng người cao lớn đó rất thân quen, bèn dừng chân lại.
Do nhìn không rõ, cô bước lên phía trước mấy bước. Cô nấp trong bóng cây, bị bóng đêm che phủ, nên không ai thấy. Còn hai người trước mắt cô lại đứng ở chỗ sáng hơn. Nhìn kỹ mới thấy người đang đứng đối diện với cô là Kha Mộng Kì, còn người đứng quay lưng vào cô, cô vẫn chưa dám đưa ra kết luận. Lòng cô hoang mang lo lắng.
Cho đến khi nhìn thấy gương mặt nghiêng của Trình Vũ Kiệt, Lâm Phương Phi mới không thể không tin bóng người thân quen kia chính là Trình Vũ Kiệt. Cô lặng lẽ đứng nhìn họ, nỗi đau đớn lại gặm nhấm trái tim vẫn chưa liền vết thương của cô.
Cô không biết tại sao họ lại nấp trong góc tối, càng không biết họ muốn làm gì, trái tim co thắt. Cảnh này khiến cô nhớ lại cảnh hai người cùng nhau đi ăn trước đây, nhớ lại cảnh Trình Vũ Kiệt đưa Kha Mộng Kì đến phòng y tế. Cô sớm đã nghĩ quan hệ của hai người không bình thường, nhưng trong trường chưa bao giờ đưa tin đồn về họ, nên không để ý đến chuyện này.
Nhưng tiếp theo, cảnh tượng cô không muốn nhìn nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
Trình Vũ Kiệt nắm tay Kha Mộng Kì, cơ thể áp sát vào cô, cúi người…
Cúi người… cúi đầu…
Cơ thể cao lớn của Trình Vũ Kiệt hoàn toàn che lấp Kha Mộng Kì, cô đã không còn nhìn thấy mặt Mộng Kì nữa.
Hành động của họ là lưỡi gươm sắc nhất, đâm trúng điểm yếu của cô.
Cơ thể cô như đông cứng, tim thắt lại, nỗi đau lan tỏa, kéo dài, thấm vào từng sợi dây thần kinh của cô. Không biết cô đã đứng đó bao lâu, sau đó mới lầm lũi bỏ đi.
Đôi mắt cô khô khốc, chỉ tê dại, thất thần.
Ánh trăng rõ ràng rất sáng, chiếu lên cơ thể cô, nhưng cô lại cảm thấy bầu trời bỗng nhiên tối sầm, tối đến mức không nhìn thấy đường đi.
Anh ấy nói, anh với cô ta chỉ là quan hệ hàng xóm bình thường, cô cũng tin, anh nói, anh với Ngải Thuần yêu nhau chỉ là tin đồn, cô cũng tin… Thế còn cảnh tượng vừa rồi, cô làm sao tin được đây?
Đúng, bây giờ anh đã không là gì của cô, nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật này. Ai có thể hiểu được tâm trạng của cô khi vừa nhìn thấy