Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn

Tác giả: Sư Tiểu Trát

Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015

Lượt xem: 1341442

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1442 lượt.

. Dần dần, không biết bằng cách nào, nửa người cô áp trên chân anh, cuối cùng ngồi gọn trên đùi anh…… Anh vờ như chẳng có gì, dịu dàng đỡ eo cô, giúp cô ngồi thoải mái hơn, và tiếp tục nói về những chuyện quá khứ của công ty…… Hai người tự nhiên tịnh tiến tới trạng thái thân mật hơn.
Thư kí gõ cửa, Tống Vực bảo vào đi.
Nhìn thấy hình ảnh ‘đặc sắc’ trong phòng, đôi mắt thư khí tức thời sáng quắc, gương mặt bừng bừng vẻ hứng thú.
Mục Táp thẹn thùng, Tống Vực lại điềm nhiên như không, nhận tài liệu trong tay thư kí, phân phó:“Cô ra ngoài trước đi, tôi sẽ phê chuẩn sau.”
Thư kí lễ phép nói tiếng vâng. Rời khỏi phòng, cô ta vỗ vỗ ngực, vội hít thở mấy hơi rồi nhanh chân đi đến phòng trà nước, bắt đầu sự nghiệp ‘bát quái’ (nhiều chuyện)……
“Bị thư kí bắt gặp, anh không thấy xấu hổ à?” Mục Táp nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi.
Tống Vực ung dung nhìn lại cô, giọng nói trầm tĩnh:“Anh thân mật với vợ chưa cưới, có gì không ổn nào?” Tay anh vuốt ve mái tóc cô.






Xế chiều, Mục Táp và Tống Vực dùng bữa trong nhà hàng chuyên về thức ăn Hoài Dương. Khẩu vị của Mục Táp rất tốt, ăn liền ba cái bánh xoài.
Ăn xong, hai người cùng nhau đi dạo, vừa đi vừa nói chuyện.
Những ngày cuối hè, trong làn gió mang theo nhiều hơi ẩm, thổi lùa vào mặt họ. Mục Táp thong thả đi từng bước, hít một hơi thật sâu. Quả nhiên, mùi hè ở thành H có vị đặc trưng riêng của nó, phảng phất mùi thơm ngọt trộn lẫn giữa vải và nhãn.
Phòng bị ban đầu dần tan biến, sự tiếp xúc giữa hai người ngày càng gần gũi tự nhiên hơn. Lúc này, Mục Táp dùng ngữ khí thản nhiên hỏi:“Sao anh đồng ý cưới em?”
Mối duyên của họ bắt đầu từ sự trao đổi lợi ích của hai gia đình. Nếu đã lựa chọn, đương nhiên cô sẽ không lấn cấn nguyên nhân ‘sặc mùi tiền” đấy nữa. Nhưng khoảnh khắc này, thắc mắc ấy tự nhiên nổi lên trong lòng, thế là cô hỏi thôi. Hỏi xong, cô hơi xấu hổ nên lấy tay sờ chóp mũi, giữ nguyên ý cười:“Anh trả lời hay không cũng được, không cần miễn cưỡng bản thân đâu.”
“Nếu em có yêu cầu gì đặc biệt với anh, cứ thẳng thắng nói ra, để anh xem xét, coi có trong phạm vi năng lực của mình không.” Giọng điệu anh trở nên khôi hài.
“Nếu nói đến yêu cầu thì……” Mục Táp lưỡng lự nói,“…đó là sự duy nhất.”
“Sao cơ?”
“Ý em là, em muốn bạn đời của em phải chung thuỷ với mình.” Giọng cô thỏ thẻ nhưng chứa đầy sự nghiêm túc. Những tia sáng bất chợt lưu động trong đôi mắt cô, khiến nó càng thêm ngời sáng: “Đương nhiên, có qua ắt phải có lại, em nhất định sẽ chung thủy với anh, với cuộc hôn nhân của chúng ta .”
Dáng người anh cao dong dỏng, đứng thẳng tắp giữa phố thị, những ngón tay thon dài vẫn lưu luyến trên suối tóc cô. Anh nhìn sâu vào ánh mắt chấp nhất của cô gái nhỏ, mỉm cười hứa hẹn:“Được.”
“Tạm thời chỉ có thế.” Cô cười tủm tỉm,“Sau này em nghĩ ra thêm sẽ bổ sung sau.”
“Ok.”
Bước chân hai người tiếp tục trải dài trên con đường, Tống Vực bỗng nhiên hỏi:” Mẹ em qua đời khi em còn nhỏ?”
Mục Táp không hề kiêng kị đề tài này, gật đầu:“Lúc em mười một tuổi, mẹ em vì mắc bệnh thận mà qua đời. Mẹ mất, nên em về sống với bố, lúc đó bố mẹ em đã ly hôn bảy năm, bố kết hôn với dì Kiều được sáu năm, Kiều Kiều vừa tròn năm tuổi.” Cô tạm dừng một tẹo rồi kể tiếp,“Mẹ em là nhà thiên văn học, bà là kiểu phụ nữ giỏi giang, thành đạt trong công việc. Bà đã chọn sự nghiệp thay vì bố em. Sau khi ly hôn, bà chuyển đến sống ở Tây Xương, để tiện cho việc nghiên cứu phóng vệ tinh. Em theo bà đến Tây Xương ở nhiều năm, điều kiện sống nơi đó không tốt bằng nơi này, nhưng sao ở đấy rất đẹp. Muôn vàn vì sao như phủ những lớp áo lấp láp trên bầu trời bao la, nhìn đẹp và lãng mạn lắm .”
Lúc cô kể chuyện, trên mặt sáng bừng nét cười rạng rỡ. Song không biết vì sao, nỗi đau xót vẫn dội xuống đáy lòng cô, ánh mắt man mác vẻ buồn thương.
Cô từng nghĩ rằng, mẹ cô – bà Trình Hạo Anh là một nữ siêu nhân. Dù vùi đầu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm gần như cả ngày, nhưng khi về nhà, bà vẫn có thể vui vẻ ôm cô vào lòng, rèn cô viết chữ, dạy cô diễn kịch, chơi nhảy dây, chơi đá cầu cùng cô…… Bà luôn tràn đầy tinh lực, dư thừa sự nhiệt tình, có niềm khao khát cống hiến cho khoa học quốc gia. Thế nhưng, trời kêu ai nấy dạ, bà vẫn gục ngã trước bệnh tật.
Bệnh tới như núi đổ*, vật lộn với bệnh tật hai năm, Trình Hạo Anh đành buông xuôi. Mục Táp làm theo di nguyện của bà, rải tro cốt của bà xuống bãi đất trống gần khu nghiên cứu khoa học Tây An , nghe nói nơi đó là chỗ ngắm sao lý tưởng nhất ở Tây An.
* Bệnh tới như núi đổ: Một vế trong câu thành ngữ: Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ (bệnh lai như sơn đảo, bệnh khứ như trừu ti.): dùng để hình dung tốc độ phác tác của bệnh tật.
Biết được tin dữ, Mục Chính Khang tự mình tới Tây Xương đón Mục Táp, dẫn cô về nhà, giới thiệu Kiều Tuệ Tuệ và Mục Kiều với cô.
Bà Kiều Tuệ Tuệ là điển hình của ‘vợ hiền mẹ tốt’, diện mạo bà bình thường, nhưng nụ cười thực dịu dàng. Bà toàn tâm toàn ý sống vì gia đình, vì chồng con của mình, là người vợ