
Tác giả: Mạn Nông
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341705
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1705 lượt.
i, trong đôi mắt lóe ra mừng vui khôn xiết.
“Thật!” Cười vò rối tóc anh, tôi hôn lên mặt anh.
“Đi!” Ngừng một lát, anh đứng phắt dậy, kéo tôi muốn đi vào phòng ngủ.
“Này! Anh làm gì vậy!” Vỗ lên tay anh, tôi dùng sức kéo anh lại.
“Thu dọn đồ đạc về nhà.” Anh vô tội nói xong, không mảy may phát hiện ra hành vi của mình có gì không ổn.
“Trễ thế này rồi còn về nhà cái gì! Nhanh nhất cũng phải đến ngày mai. Làm gì nóng vội vậy! Nếu như anh không quen ở nơi này như thế, vậy sao mỗi ngày còn đến!” Trừng mắt liếc anh một cái, tôi quở trách anh. Nhìn bộ dáng lòng như lửa đốt kia, giống như một giây cũng không ở lại nổi nữa vậy.
“Giường của em thật sự quá nhỏ.” Anh mang vẻ mặt ủy khuất nói xong, còn bóp bóp cổ mình.
“Giả vờ đáng thương! Ai bảo anh ở chứ!” Tôi cười chế nhạo anh. Nhưng dù ngoài miệng nói vậy, vẫn là kéo anh lại, giúp anh mát xa cổ.
Mày tuấn của anh nhướng lên, vẻ mặt thực hiện được mà tươi cười, còn thoải mái nhắm hai mắt lại, tận tình hưởng thụ phục vụ của tôi.
Đúng thế!
Giường kia đối với anh mà nói quả thật có hơi nhỏ chút, gối đầu cũng hơi thấp chút. Mỗi buổi sáng, lúc nhìn thấy anh cuộn người lại, nằm trên chiếc giường công chúa không lớn không nhỏ mà ngủ, vừa thấy buồn cười, vừa thấy đau lòng.
“Cám ơn em……” Kéo tay tôi xuống, anh nhìn vào đôi mắt tôi, chậm rãi mở miệng.
Chân thành ấy, cảm động ấy, tình yêu ấy, nồng nàn đến khiến người ta không thể diễn tả bằng lời nói.
“Là em nên cám ơn anh mới phải. Cám ơn anh đã yêu em, cám ơn anh đã lấy em, cám ơn anh đã làm mọi thứ vì em.”
Ôm lấy anh thật chặt, tôi không muốn buông tay.
“Anh có thể vì em làm bất cứ chuyện gì. Thật đấy.” Anh nói nhỏ, ánh mắt lại kiên định vô cùng.
“Vâng……”
Tôi thật may mắn, tuyệt đối là vậy. Có người đàn ông tốt thế này yêu mình, là phúc phận của tôi.
Ngả trong vòng ôm của nhau, chúng tôi tận tình hưởng thụ sự an ủi kia.
Xem tivi, cười giỡn trong sự vui vẻ.
Rất khuya chúng tôi mới đi vào mộng đẹp.
Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, tôi đều nên dũng cảm đối mặt tất cả.
Kiên cường, tự tin lạc quan mà sống.
Đến lúc nên trở về nhà rồi.
……
Sáng sớm, dưới sự hộ tống của Lôi Nặc, tôi đến trường học.
“Anh không cần vào đâu.” Ngăn cản bước chân anh đi về phía trước, tôi không muốn để anh đi vào trường học.
“Vì sao?” Anh không rõ, thẳng thắn hỏi.
“Em chỉ muốn lặng lẽ ở chỗ này giúp đỡ, anh mà vào em sẽ trở thành tiêu điểm mất.”
Đại khái mọi người có đọc sách xem báo đều biết Lôi Nặc là nhân vật nào, tôi cũng không chịu nổi áp lực bị mọi người vây xem.
“Em chê anh sao?” Anh trừng lớn mắt, mày tuấn cũng nhướng cao, nhìn tôi chằm chằm.
“Có ai chê bai gì anh đâu! Ai ya, anh đưa em đến đây thôi. Được không?” Kéo cánh tay mạnh mẽ của anh, tôi làm nũng nói.
Truyền thông hai năm nay gần như nâng anh lên tận trời, khiến cho anh vốn đã cực kỳ đào hoa, bây giờ fan nữ của anh lại càng tràn ngập khắp mọi nơi, điên cuồng cực độ. Việc này, Niếp Phong nói cho tôi biết không sót chút nào.
Người trẻ bây giờ, không biết có phải đều không có chuẩn mực đạo đức hay không. Rõ ràng là đàn ông đã có gia đình rồi, sao lại có sức hấp dẫn lớn như vậy!
“Anh là chồng em, có gì mà không dám để người khác thấy chứ?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi, như đang phân tích trong đầu tôi suy nghĩ cái gì.
“Em mặc kệ. Tóm lại, anh cứ nghe em là được.” Qua loa nói xong, tôi mở cửa xe để anh đi vào.
Anh khẽ cười thành tiếng, bất đắc dĩ thở dài, sủng nịch véo véo mặt tôi.
“Em đấy……”
Lúc đang định cúi đầu xuống hôn, phía sau lại truyền đến tiếng kêu.
“La tiểu thư.”
Giọng nói kia mặc dù không quen lắm, nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ.
“Hiệu trưởng Nghiêm.” Tôi quay đầu, lễ phép nói.
“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt Nghiêm Triển Đông tươi cười, nhìn tôi, lại nhìn Lôi Nặc. “Vị này là……”
“À…… đây là –”
“Tôi là chồng cô ấy.” Anh cướp lời tôi, biểu thị công khai thân phận của mình.
“À…… ách…… chào anh.” Nghiêm Triển Đông hơi lộ vẻ xấu hổ đưa tay ra, chào hỏi.
Biết Lôi Nặc sẽ không để ý đến người ta, tôi vươn tay ra, bắt lại.
Vừa chạm tới tay người ta, liền cảm giác được sức lực bên hông mạnh rất nhiều.
Tôi bất đắc dĩ nhìn Lôi Nặc, trợn trắng mắt liếc anh.
“Nghiêm Triển Thiên có quan hệ thế nào với cậu?” Lôi Nặc đánh giá người ta, lạnh giọng hỏi.
“Anh ấy là anh trai tôi.” Nghiêm Triển Đông cười trả lời, cực kỳ lễ phép.
“Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi Lôi Nặc.
“Chỉ là muốn xác định một việc thôi. Em lên lớp trước đi, tối anh tới đón em.” Trái ngược với vẻ lo lắng vừa rồi, anh vô cùng thân thiết nói với tôi, còn hôn nhẹ lên môi tôi rồi mới đi.
Tôi đứng ở đó, buồn bực nhìn xe hơi nghênh ngang mà đi.
“Đi thôi?” Nghiêm Triển Đông mỉm cười đề nghị.
“À.” Gật gật đầu, tôi đi theo vào trường học.
“Không nhận ra…… La tiểu thư đã kết hôn?” Anh ta vừa đi vừa hỏi, vẫn giữ nguyên nụ cười như trước.
“Vâng.” Tôi thản nhiên đáp lại.
“Chồng cô……” Anh ta muốn nói lại thôi, dường như cảm thấy mình hỏi hơi nhiều.
“Có chuyện gì sao?”
“Anh ấy là Lôi Nặ