XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã

Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã

Tác giả: Mạn Nông

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 1341697

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1697 lượt.

ang nhắm mắt lại, tôi lập tức mở to hai mắt.
Giãy dụa đẩy anh ra……
Vùng ra thật mạnh, tôi vuột khỏi ôm ấp của anh.
Mà anh cũng mở mắt, đầu tiên là vẻ mặt nghi hoặc, sau khi tầm mắt hơi chút rõ ràng, anh ngây ngẩn cả người.
Mà vào chính lúc ngây ngẩn kia, đã khiến tôi bị thương.
Chẳng lẽ, anh cho là tất cả vừa rồi đều xảy ra cùng người phụ nữ kia sao! Cũng là anh đang vì cô ấy mà thủ thân như ngọc!
Không khống chế được lao xuống giường, trốn vào phòng tắm. Giờ phút này tôi thật sự không thể bình tĩnh!
“Tâm Âm –” Tiếng nói lo lắng của anh bị cách trở ở ngoài cửa……
Sau đó, cả ngày nay tôi đều trốn tránh anh, không muốn nhìn thấy anh.
Cho đến chạng vạng anh tìm thấy tôi trong vườn, mới cùng nhau ngồi trên xe đi đến yến hội lúc này đây.
Đây quả thực là một thế ngoại đào nguyên!
Nương vào ven sông, lại phối hợp với sáng ý của nhà thiết kế bậc nhất. Suối nước nóng, tiểu kiều(cây cầu nhỏ bắc từ bên này sang bên kia), nhà cửa, những người này thật đúng là biết hưởng thụ! Không còn sót lại chút hơi thở đô thị nào, dù có cũng chỉ là trở về với cảm giác của tự nhiên. Nhớ tới hệ thống bảo an khi vào cửa vừa rồi, tôi còn thực bội phục người xây dựng nên nơi này. Nhờ có thiên nhiên tự do không bị ràng buộc, có thể sử dụng không gian riêng tư cực cao. Nói vậy, chắc hẳn họ chuyên dùng nơi này để mở tiệc chiêu đãi khách khứa rồi.
Mà ba tôi, chính là một trong số đó.
Lôi Nặc kéo tôi đi vào một khu nhà gọi là ‘Hòa’ biệt viện thiên nhiên ở trong đó.
Mà ba mẹ tôi cũng đang ở bên trong.
“Ba, mẹ.” Anh lễ phép lên tiếng chào hỏi.
“Các con đến rồi à!” Mẹ đi lên nghênh đón, ba thản nhiên gật đầu.
“Đây là lễ vật vì ba chuẩn bị ạ.” Lôi Nặc bảo nhân viên phục vụ bên cạnh đẩy tới.
“Ừ, mau vào đi.” Mẹ bảo chúng tôi.
“Có hài lòng không ạ?” Lôi Nặc hỏi mẹ.
“Tốt lắm, Lý Ân thu xếp rất hoàn hảo.” Mẹ cười nói.
“Vậy là tốt rồi, có chuyện gì mẹ cứ trực tiếp dặn dò cậu ta là được.” Lôi Nặc cười phóng khoáng.
Ba vẫn nhìn chúng tôi, tuy rằng tôi không nhìn về phía ba ở bên kia, nhưng tia sáng nơi khóe mắt vẫn là cảm nhận được.
“Tiên sinh, tất cả đã được chuẩn bị đâu vào đấy.” Người đàn ông bộ dáng giống như một chủ quản, đi đến nhìn Lôi Nặc nhẹ giọng nói.
Anh gật gật đầu, nhìn ba tôi: “Ba, có thể vào rồi.”
Ba vẫn như trước điểm nhẹ dưới chân, chuẩn bị đứng dậy.
Mẹ đi tới bên cạnh ông, hai người đang đi ở phía trước.
Tôi cùng Lôi Nặc theo ở phía sau.
Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông chủ quản, chúng tôi đi qua một tiểu kiều bằng gỗ, đến một nơi gọi là ‘Thiện’.
“Mời — những vị khách đã đến đông đủ.” Người đàn ông cung kính nói.
Ba mang theo mẹ dẫn đầu đi vào.
Ừm –
Thật đúng là cây nhà lá vườn!
Oa…… Người cũng không ít!
Cái gì gọi là kín đáo? Tôi còn thật sự không hiểu! Ngoài họ hàng thân thích ra, những người còn lại tôi không thể biết tên đến một người. Nhưng dựa vào trang phục của họ mà xem, cũng đều là không sang cũng quý.
“Em muốn đi toilet.” Nói xong tôi liền tùy tiện phóng khoáng đi ra ngoài.
Một phòng người kia sẽ để lại cho ai có mục đích đi ứng phó đi.
Mà tôi, cho tới nay cũng chưa từng là đứa con ngoan trong mắt ba. Lúc còn nhỏ học hành không giỏi bằng anh chị, cũng không nghe lời bằng bọn họ. Đến ngay cả chuyện kết hôn này, cũng không theo ý bọn họ. Tuy rằng Lôi gia cũng là hiển hách, nhưng không gả được vào Niếp gia như mong muốn của bọn họ, cũng thực làm ba không vui.
Đứng ở trước gương trong toilet, nhìn mình một cách tỉ mỉ. Lại cảm thấy mình bây giờ cũng giống một loại hàng hóa làm tấm bia đỡ.
Sau một lúc lâu, tự nhiên ung dung ra khỏi nhà vệ sinh. Nếu có thể, tôi thật còn không muốn đi ra.
“Tâm Âm.” Lôi Nặc từ phía sau đi tới.
“Dạ?” Tôi nhìn anh.
“Nếu như mệt mỏi, có thể bảo người phục vụ dẫn em đến chỗ của anh nghỉ ngơi.” Vẻ mặt anh tự nhiên mà nói.
“Òh.” Tôi ậm ừ một tiếng, xoay người đi về phía đại sảnh.
Để lại một mình anh đứng tại chỗ.
Ở một góc sáng sủa, tôi chán nản ngồi xuống.
“Tâm Âm!” Mẹ đã đi tới.
“Mẹ.”
“Lôi Nặc đâu?”
“Con không biết.”
“Con đó……” Bà ngồi xuống, giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình.
“Các con có khá hơn chút nào chưa?”
“Dạ rồi.”
“Nó còn liên lạc với người phụ nữ kia nữa không?”
“Con không biết.” Tôi bây giờ không có tâm trạng thảo luận về hôn nhân của mình với mẹ.
“Con không thương nó, đúng không?” Mẹ đột nhiên kéo tay tôi.
Tôi tò mò nhìn bà, không biết phải trả lời thế nào.
“Nếu con không muốn ở cùng nó nữa, mẹ cũng sẽ ủng hộ con.”
“Mẹ?”
“Con chỉ cần nhớ kỹ, mẹ luôn luôn quan tâm con, yêu thương con là đủ rồi.”
Tôi không biết phải phản ứng thế nào, người mẹ vẫn luôn không nói ra những điều trong lòng đột nhiên đổi tính rồi sao?
Vẻ mặt hiền lành nhìn tôi, sau khi vỗ vỗ đầu tôi, lại hòa vào đám người.
“Tâm Âm –”
Giọng nói quen thuộc, xuyên thấu qua màng nhĩ.
Tôi cứng ngắc quay đầu lại.
Anh ta, sao lại ở chỗ này!?
“Anh…… cũng tới sao?” Nhìn nhau hồi lâu, tôi không được tự nhiên mở miệng.
Nhìn khuôn mặt quen thu