
Tác giả: Chu Khinh
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341073
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1073 lượt.
gười cô đều là muốn trò chuyện công việc với cô.
Rất hợp ý cô.
Dù sao mọi người theo nhu cầu, nơi xã giao cũng là nơi buôn bán. Thỉnh thoảng cô cũng vui vẻ phối hợp, mặc dù vui thật lòng một năm cũng khó có được hai lần.
Diêu Thị với nhân tố cao nhân viên phục vụ chuyên nghiệp nổi tiếng, yên tĩnh đi xuyên qua tất cả các góc của bữa tiệc, tỉ mỉ bổ sung rượu với thức ăn, bận rộn mà có hiệu suất. Khi đi qua bên người Diêu Thủy Tinh thì đều kính cẩn gật đầu.
Con ngươi mắt Diêu Thủy Tinh khẽ quét, nhìn đồng hồ, cô đã ở lại nửa giờ, lễ tiết làm đủ, cho đủ mặt mũi, đúng lúc việc xong lui thân.
Cô linh hoạt đuổi những danh nhân trong giới thương mại kia đi, đứng một chút lập tức có người hầu bàn lanh lợi bưng khay đi đến. Diêu Thủy Tinh nói tiếng cảm ơn, đặt ly rượu trong tay lên trên cái khay của cậu ta.
Xoay người vòng qua hành lang, dự định tránh tới cạnh thang máy, đi thang máy chuyên dụng của mình rời đi.
Mới vừa đi tới góc, một đôi bàn tay mạnh mẽ ôm chầm lấy eo cô, cô phản ứng vô cùng nhanh mau chóng tránh ra, bàn tay bổ về phía đối phương. Người nọ không né tránh tấn công của cô mà trực tiếp tiến lên đón, cầm bàn tay cô khéo léo mượn lực một cái, đè cô vào một bên trên vách tường (lưu ý: đè theo kiểu chị ý áp mặt vào tường, ảnh ở sau lưng chỉ)
Váy áo tung bay, môi của cô bị nóng rực quen thuộc ngăn chặn.
***
Hạ Viễn Hàng cúi đầu cho cô một nụ hôn mười đủ mười sexy, bàn tay trêu đùa vuốt ve eo mảnh không thể tin được của cô. Lưỡi của bọn họ linh hoạt ma sát lẫn nhau, bắt chướt một điệu múa nào đó, tiếng nước chảy chậc chậc.
Vừa hôn xong, đầu lưỡi Hạ Viễn Hàng từ trong miệng cô lui ra ngoài, dòng chỉ bạc còn dính bị anh liếm vào từng chút từng chút, cúi đầu gặm ở cằm tinh tế trắng trẻo của cô.
"Thật là nhiệt tình, bảo bối."
"Hôn xong rồi, có thể buông tay chứ?" Lời nói của cô lạnh lẽo, hoàn toàn không giống cô gái vừa mới cùng anh hôn môi nóng bỏng. Giữa nóng và lạnh, hoàn toàn chính là phong cách Diêu Thủy Tinh.
"Em nói đi, hử?" Bàn tay nguy hiểm lay động làn váy của cô, tỉ mỉ vuốt ve trên da trắng nõn của cô. Loại xúc cảm mềm mại đó làm cho anh muốn nhỏ giọng rên rỉ.
"Tôi nói tối nay hủy bỏ thì chính là hủy bỏ."
Cô đẩy anh ra, lông mày xinh đẹp hơi nhíu, ghét nhất loại cảm giác mất đi khống chế này, cũng chán ghét người không bị khống chế, một người không thể nào khống chế, chính là anh!
Anh thô lỗ gần cô hơn, nguy hiểm nói nhỏ: "Tôi có đồng ý không, hả?" Kề sát cô, đè cô vào cây cột khổng lồ phía sau khúc quanh, làn váy cô bị anh kéo lên trên.
"Anh nổi điên cái gì?" Cô vùng vẫy, không thể tin được anh lại có thể động dục trong tình huống thế này, địa điểm thế này, đây chính là khách sạn của cô!
"Em quá nhiều lời." Anh nắm cằm của cô, cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng cô, buộc cô để mặc anh hôn sâu. Cô cắn anh, anh lại dứt khoát cắn môi dưới của cô, ngậm vào trong miệng mút, làm cô đau đến hít không khí. Anh lại hôn cô, điên cuồng quấy đảo lên.
"Ưmh..... Ha....ngừng...."Kiêu ngạo và gia giáo của cô đều không cho phép cô ở nơi như thế này cùng anh làm chuyện như vậy, như thế nào cũng không chịu phối hợp với anh, cơ thể không ngừng giãy dụa, nhưng uốn éo làm cho lửa trên người anh cháy mãnh liệt hơn.
Anh đè cô lại trên tường, nắm cằm của cô khiến cho cô phải quay đầu lại, mặc cho anh tiếp tục hôn sâu. Anh buộc cô nuốt nước bọt của anh, lại kéo lưỡi của cô vào trong môi của mình, cắn, miệng uống chất lỏng của cô.
Bàn tay theo lễ phục tơ tằm đi xuống, kéo làn váy thật dài kia, đưa tay cởi quần lót bên trong.
Thân thể bị đè chặt, đôi môi bị lấp kín, cô giãy dụa không thoát, cảm thấy anh kéo quần lót của cô xuống, trong lòng không khỏi khẩn trương. Cái mông đẩy về sau, muốn đẩy anh ra nhưng không nghĩ đến, cô lại uốn éo cọ xát nhiều làn trên bộ phận nhạy cảm của anh, làm cho dục vọng của anh kinh động d.ien|dan|le|quy|don.
Cô cảm thấy cái lực lượng căn đầy kia, mông cô cọ xát trên nguy hiểm cách quần, cô cắn răng nghiến lợi nhưng lại không có cách nào.
Hạ Viễn Hàng gấp gáp xé rách quần lót của cô, đầu gối chống vào giữa hai chân khép chặt của cô, tách ra. Rốt cuộc anh thõa mãn buông môi cô ra, lưỡi nồng nhiệt liếm lên vành tai của cô, một đường đi xuống, để lại dấu vết ẩm ướt.
Kích thích này cũng không nhỏ, cô run kịch liệt, chất lỏng mặc sức chảy.
Đám người kia vừa đi ra khỏi thang máy vừa nói chuyện, âm thanh cách nơi này càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng.
Trong nháy mắt cơ thể Diêu Thủy Tinh căng rất chặt, nhưng người đàn ông ghê tởm sau lưng, ngón tay có ý xấu lúc này bắt đầu lấy ra lấy vào, trắng trợn bành trướng quấy lên. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Tiếng nước chảy rõ ràng mà vang dội, lòng ngón tay vẫn nặng nề mà đè bấm khối thịt non mềm nhất của cô. Cô cắn đôi môi đến đau đớn mới miễn cưỡng đè nén rên rỉ đã chạy đến bên môi xuống.
"Ngừng. . . . . ." Cô khẽ thở gấp, giọng nói rõ ràng ra lệnh, lúc này lại mềm mại đến đáng thương.
"Bây g