
Tác giả: Tổng Công Đại Nhân
Ngày cập nhật: 03:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341393
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1393 lượt.
ó việc, xong cơm nước bước đi ." Hắn đi rồi vài bước quay đầu nói với Phương Tiểu Thư, "Em cũng lại đây đi."
"Nga, tốt." Phương Tiểu Thư thật có lỗi cười cười cùng Nhan Nhã, Bạc Tranh, nói một tiếng "Ngượng ngùng" liền theo sát phía sau Bạc Tể Xuyên đi đến nhà ăn.
Bạc Yến Thần tuổi còn nhỏ cũng không phải rất muốn trộn lẫn vào chuyện nhà phiền toái này, hắn càng muốn nói chuyện cùng người anh trai mà hắn sùng bái, vì thế cũng theo bọn họ đi nhà ăn.
Bạc Tranh thản nhiên thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: "Ăn cơm trước."
Nhan Nhã gật gật đầu, tiếp đón người hầu bưng đồ ăn lên, cùng Bạc Tranh cùng nhau đi về phía nhà ăn.
Người Trung Quốc thích nói chuyện trên bàn cơm, đây là định luật vĩnh cửu không thay đổi, hiện tại cũng không ngoại lệ.
Qua ba lần rượu, sau khi bão táp phía trước bình tĩnh đi qua, Nhan Nhã bắt đầu hỏi chuyện về Phương Tiểu Thư.
"Phương Tiểu Thư năm nay bao nhiêu tuổi?" Nhan Nhã cười rất hòa ái, cảm giác một điểm khoảng cách đều không có, khuôn mặt không đến bốn mươi tuổi bảo dưỡng khéo léo hoà nhã cùng loại tươi cười này, làm cho Phương Tiểu Thư khống chế không được sản sinh một loại sinh lý tính chán ghét, như vậy dối trá tươi cười cô nhìn thấy nhiều lắm.
"Hai mươi lăm tuổi." Trên mặt Phương Tiểu Thư không biểu hiện ra một chút chán ghét nào đối với Nhan Nhã, chính là giọng điệu có chút tiếc nuối nói, "Nói lên cái này liền cảm thấy thực hổ thẹn, bác gái bằng tuổi cháu bây giờ hẳn là đã muốn có Yến Thần đi, nhưng là cháu đến bây giờ mới gặp gỡ Tể Xuyên."
Cô gọi tên của Bạc Tể Xuyên một điểm cũng không trúc trắc, thật giống như đã muốn gọi trăm lần ngàn lần như vậy tự nhiên, chọc Bạc Tể Xuyên không khỏi hơi hơi ghé mắt nhìn về phía cô.
Nhan Nhã lại bị Phương Tiểu Thư nghẹn ở, bà trầm mặc xuống dưới không thèm nhắc lại, chính là càng không ngừng uống rượu đỏ, Bạc Tranh quét bà liếc mắt một cái, rốt cục đã mở miệng: "Hai mươi lăm tuổi? Tốt nghiệp cao học sao?"
Bạc Tể Xuyên nghe Bạc Tranh hỏi bằng cấp không khỏi tưởng mở miệng trả lời thay cô, khả Phương Tiểu Thư trả lời Bạc Tranh trước khi hắn nói chuyện: "Không có, cháu học xong trung học sẽ không học nữa." Phương Tiểu Thư mỉm cười nói, "Không có biện pháp, cha mẹ đều mất lại không có một số tiền thừa kế đủ dùng, còn phải dựa vào sự giúp đỡ của chính phủ sống qua ngày, nào có tiền thừa để học bài a, cháu có thể sống khỏe mạnh đến bây giờ còn phải cảm tạ Bạc thị trưởng thật nhiều đâu."
Bạc Tranh nghe xong lời của cô liền cả người cứng lại, khó có thể tin đem tầm mắt chuyển tới trên mặt Bạc Tể Xuyên, sắc mặt Bạc Tể Xuyên thản nhiên không hề phập phồng, tựa hồ một điểm đều không ngại, trong lòng hắn chính là có chút kinh ngạc thái độ của Phương Tiểu Thư mà thôi, hắn không nghĩ tới cô nhưng lại có thể thản nhiên như thế đối với sự chênh lệch về thân thế và bằng cấp của hai người, còn không chút nào bởi vậy tự coi nhẹ mình, thật sự khó được.
Bạc Tranh một hơi không hổn hển đi lên dùng sức ho khan một chút, Nhan Nhã lập tức làm cho người hầu đứng ở một bên đi chuẩn bị nước cùng thuốc, Phương Tiểu Thư xem tại trong mắt trong lòng lo lắng, nghiêm mặt tiến đến bên cạnh Bạc Tể Xuyên, cũng nhìn không thấy miệng môi của cô khép mở, lời của cô cũng đã rơi vào trong tai hắn: "Có phải hay không hơi quá?"
Bạc Tể Xuyên không nói chuyện, chính là nhìn cô một cái, hắn bưng ly rượu quơ quơ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ.
Tư thái uống rượu đỏ của hắn phi thường tao nhã mê người, nhan sắc rượu đỏ làm nổi bật màu da phấn hồng của hắn, dẫn dắt người ta phạm tội.
Nhất là ngón tay thon dài của hắn, ngón tay đó gấp khúc nắm bắt ly rượu trong suốt vô cùng gợi cảm.
Bị ngón tay đó vuốt ve, cảm giác nhất định không tệ...
"Ho" Phương Tiểu Thư che miệng ho một tiếng nghiêng đầu ra chỗ khác, vì ý nghĩ của chính mình cảm thấy xấu hổ.
Bên kia Bạc Tranh đã muốn bình tĩnh trở lại, áp lực nói: "Ta có điểm không thoải mái, đi trước nghỉ ngơi, các ngươi tiếp tục." Hắn nói xong xoay người bước đi, xem cũng không xem những người khác liếc mắt một cái, Nhan Nhã thật có lỗi gật gật đầu với Phương Tiểu Thư cùng Bạc Tể Xuyên, liền giúp đỡ hắn rời đi.
Bạc Tể Xuyên thấy vậy cũng đứng lên, Phương Tiểu Thư theo hắn đi tới cửa, hắn cầm lấy áo gió trên mắc áo trực tiếp choàng lên người cô, cô nao nao, liền bị hắn nắm tay đi ra cửa lớn.
"Anh..." Bạc Yến Thần đứng tại cửa lưu luyến không rời nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Bạc Tể Xuyên không quay đầu, nắm tay Phương Tiểu Thư thật chặt, thanh âm bình tĩnh, sắc mặt lại âm trầm: "Anh đặt quà ở trên bàn trà, em thay anh đưa cho hắn đi." Hắn nói xong liền lôi kéo Phương Tiểu Thư cũng không quay đầu lại đi rồi, hai người lên xe hắn liền vội vàng giẫm chân ga rời đi, thậm chí đều không dám nhìn kính xe phía sau liếc mắt một cái.
Bỗng nhiên, hắn không đầu không đuôi hỏi một câu: "Công việc của ta có phải hay không thực không xứng với gia đình thế này?"
Phương Tiểu Thư sửng sốt, không dự đoán được hắn sẽ chủ động mở miệng,