Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Cho Trả Lại Ông Xã

Không Cho Trả Lại Ông Xã

Tác giả: Lục Phong Tranh

Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015

Lượt xem: 134768

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/768 lượt.

nhìn lạnh nhạt như anh lại tỷ mỉ như vậy .
Muốn giãy dụa lại không dám , hai người nhìn nhau , mặc dù im lặng , nhưng Bách Mộ Khắc vẫn đọc được sự cầu xin trong mắt cô , còn anh quyết tâm không buông tay , hai sức lực khác nhau một trời một vực đang ngầm đấu đá dưới mặt bàn .
Tay cô rất nhỏ , anh chỉ xòe một bàn tay ra , không cần dùng sức cũng nắm trọn tay cô …
Một giây sau , Bách Mộ Khắc giật mình .
Xem qua hai năm kết hôn , hình như họ rất ít khi nắm tay như vậy , anh biết rõ mọi chỗ dạy cảm trên người cô lại không biết bàn tay của cô mảnh mai như vậy.
Tại sao sẽ như vậy chứ ? Bọn họ quả thật là vợ chồng sao ?
“… Tại sao ?” Dung Dĩ Ân cảm thấy kỳ lạ , không nhịn được nhỏ giọng hỏi .
Cô khẩn trương , hơn nữa còn vừa nhìn thấy anh liền khẩn trương , thì ra đối mặt với người mình thích , thứ chân chính muốn vượt qua không phải là khoảng cách mà là cảm giác vừa thích vừa khẩn trương .
“ Sau này … chúng ta sẽ thường nắm tay nhau thế này .” Bách Mộ Khắc nhỏ giọng nói .
Đôi mắt đẹp chớp chớp , xấu hổ , lúc định tránh đi thì một hơi thở thơm ngát bay vào tai Bách Mộ Khắc .
Cô nói : “ Được .”
Bách Mộ Khắc hơi buồn cười , đưa tay che miệng che dấu đi nụ cười của mình . Cho đến khi bắt đầu dùng cơm anh mới không cam lòng buông tay cô ra .
Bàn tay nhỏ mềm mại rụt lại thật nhanh , thừa dịp anh không chú ý , cô âm thầm thở ra một hơi nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp .
Cảm thấy, hôm nay anh không giống bình thường , dịu dàng hơn mấy lần gặp mặt trước , cũng thân thiết hơn , vì anh ý thức được họ sắp trở thành vợ chồng sao ?
Nghĩ đến họ sẽ trở thành người thân nhất trong cuộc đời của nhau , Dung Dĩ Ântrong đầu mơ ước về cuộc sống hôn nhân của họ , cô cũng rất vui mừng .
Cô ăn từng miếng từng miếng , món ăn cô thích nhất cũng cách cô xa nhất .
Để chứng minh điều này , Bách Mộ Khắc mấy lần cố ý chuyển động bàn ăn hình tròn ,quả nhiên phát hiện , rõ ràng là người không ăn cay , nhưng bởi vì trước mặt mình toàn đồ cay , đành phải kiên trì ăn , món thịt viên mình thích thì cách mình quá xa, đành phải nhịn đau bỏ qua .
Hau năm làm vợ chồng nên cũng biết chút ít về thói quen ăn uống . Điều này làm cho Bách Mộ Khắc tự hào một chút .
“ Đưa đây anh .” Duỗi tay về phía cô .
“ Cái gì ?” Dung Dĩ Ân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xém nữa là chôn trong chén lên , nghi hoặc nhìn anh .






"Chén." Nói xong, không đợi cô hiểu, anh trực tiếp lấy đi chén sứ trong tay cô, lấy toàn bộ đồ ăn cay trong chén cô qua chén mình, tiếp theo gắp món thịt viên cực kỳ ngon miệng bỏ vào chén cô, rồi trả lại chén cho cô.
"Đây là món tủ của dì đầu bếp, em sẽ thích." Khuôn mặt lạnh lùng không hề có một tý biểu cảm dư thừa.
Nhìn thịt viên trong chén, nhất thời trái tim cảm thấy vô cùng ấm áp. "... Cám ơn." Cô cảm kích nở nụ cười yếu ớt, tiếp tục làm chim nhỏ ăn cơm.
Nếm thử một miếng thịt viên, Dung Dĩ Ân giật nảy mình vì tay nghề của dì nấu bếp! Ăn thật ngon, cô rất thích. Nhưng mà, sao anh biết cô thích ăn món đó? Mấy lần trước hẹn hò, họ đều ăn ở khách sạn Tây cao cấp, người đàn ông này bỏ tâm đi tìm hiểu sao?
Càng khiến cô cảm kích chính là, anh cứu, giải quyết những món cay kia giúp cô, vạn tuế!
"Đừng nói như vậy, mọi người đều là người một nhà, đây là việc con phải làm. Tuần sau hôn lễ cử hành rồi, còn một vài chi tiết nhỏ con muốn bàn lại với Dĩ Ân, mọi người tiếp nói chuyện, con đi tìm Dĩ Ân một lát."
"Ừ, đi đi." Cụ Bách phất tay một cái.
Được sự cho phép của ông nội Bách Mộ Khắc đứng dậy ra khỏi phòng, đi ra đại sảnh chỗ mấy người phụ nữ, người còn chưa đến, từ rất xa đã nghe thấy giọng mẹ kế Dung Dĩ Ân. Giọng nói kia đúng là độc nhất vô nhị, anh giễu cợt bĩu môi.
"Gì, Mộ Khắc, sao con lại đến đây? Con xem bộ sườn xám này bà nội may cho Dĩ Ân có đẹp không?"
Bà nội Bách cười hỏi cháu trai bảo bối đang đứng ở cửa.
"Rất đẹp. Không bằng hôn cử hành lễ cưới mặc bộ sườn xám này đi."
"Ai, con đứa nhỏ này, sao một mình có thể quyết định được chứ, mặc lễ phục gì để đón khách thì phải hỏi ý kiến cô dâu mới đúng chứ." Bà nội Bách cười nhẹ khiển trách cháu yêu bá đạo.
"Con cũng cảm thấy bộ sườn xám bà nội đưa rất đẹp, con cũng thích như vậy." Dung Dĩ Ân thuận theo nói.
"Bà thông gia, bà nhìn này, đây không phải là phu xướng phụ tùy chứ sao." Mẹ kế Dung Dĩ Ân ồn ào làm trò, giống như phát hiện đại lục mới.
Đó, thật là phục bà, điều này cũng có thể nói là phu xướng phụ tùy! Bách Mộ Khắc cười lạnh.
"Tốt, vợ chồng chính là phải như vậy." Bà nội Bách vui vẻ, cười đến nỗi mắt cũng thành một đường ngang.
"Dĩ Ân, em đến đây một chút, mới vừa rồi công ty tổ chức lễ cưới đến hỏi anh vài việc, anh ngĩ nên cùng em thảo luận một chút, xem ý kiến của em thế nào."
"Sao vậy? Không phải chuyện khẩn cấp gì chứ?" Mẹ Bách hỏi.
"Không có gì, chỉ một vài chi tiết nhỏ thôi."
"Nhanh đi nhanh đi, coi như một chi tiết nhỏ cũng không thể sơ xót, hôn lễ tuần sau phải thập toàn thập mỹ mới được." Bà nội Bách nói.