
Tác giả: Lục Phong Tranh
Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015
Lượt xem: 134776
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/776 lượt.
ô không có chuẩn bị nội y gợi cảm... Tóm lại, cô bị chính những suy nghĩ của mình làm cho bất an, lại mất thêm mười phút.
Mặc áo choàng tắm, cô không dám ra ngoài, định trốn sau cánh cửa, mở cửa ra nhìn lén tình huống bên ngoài.
Đèn trong phòng đã tắt gần hết, chỉ chừa lại mỗi cái đèn ngủ ở cạnh giường, cô đánh bạo mở cửa rộng thêm chút nữa, thò hẳn đầu ra ngoài nhìn xung quanh coi người kia đang làm gì.
Ngủ ?
Không sai, Bách Mộ Khắc đang nằm ngoan ngoãn trên giường và ngủ, cả căn phòng to như thế chỉ còn mỗi tiếng hít thở đều đều của anh.
Dung Dĩ Ân thở phào nhẹ nhõm, nhưng một giây sau lại cảm thấy thất vọng.
Thì ra nghĩ ngợi một lúc lâu, chẳng qua chỉ đang suy nghĩ lung tung.
Vừa sợ anh nhưng cũng khát vọng anh, có đôi khi cô bị tình cảm mâu thuẫn của mình làm cho hồ đồ, tức giận gõ gõ đầu, tự an ủi bản thân, cũng bận cả ngày rồi, nên đi ngủ sớm thôi.
Dung Dĩ Ân đẩy cửa đi ra ngoài, không dám tạo ra tiếng động lớn, nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn người đàn ông của mình, thật nhỏ giọng nói ngủ ngon, sau đó cẩn thận nhấc một góc chăn ra, nín thở ngồi lên giường đang chuẩn bị nằm xuống...
Đột nhiên, bên hông bị xiết chặt, chưa kịp chuẩn bị gì thì cả người bị chộp qua, liền thấy hoa mắt chóng mặt, đợi khi lấy lại tinh thần thì thấy mình đã bị anh đặt dưới thân.
" Mộ Khắc, anh ,anh..." Không phải đã ngủ rồi sao ?
Cho dù trong bóng đêm, cặp mắt kia vẫn tràn đầy khí thế khiếp người, thấy vậy đầu óc của cô liền cháng váng, vội vàng ngừng thở, để tránh tiết lộ suy nghĩ ra bên ngoài.
Đôi mắt đen khẽ nheo lại,
"Đêm tân hôn mà chỉ ngủ không phải quá đáng tiếc sao ?"
Gì?Cô bỗng mở mắt to mắt...
Anh nói chỉ ngủ thì đáng tiếc, cho nên... cho nên...
Thở dốc vì kinh ngạc, Dung Dĩ Ân không dám nghĩ tiếp, đôi mắt to hết mở ra rồi nhắm lại, không biết nên nhìn chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là nhìn yết hầu anh đang lên xuống vì nói chuyện, ngực bị một cảm giác là lạ lấp kín, nói không nên lời.
Xung quanh đều yên tĩnh, cô cảm nhận được một lực kéo, ánh mắt không tiếng động liếc nhìn, cô thấy anh đã bỏ đi cái khăn cuốn ngang hông,lại nhớ đến bên trong áo choàng tắm mình không hề mặc gì, từng đợt run rẩy từ trong cơ thể cô truyền ra, khiến người cô run rẩy không ngừng.
Anh nhướn mi, cúi đầu dùng giọng trầm thấp nói: " Muốn ? Hay không muốn ?"
Cô ngửa mặt nhìn anh, tay nhỏ bé khẽ nắm lại vài lần, cảm giác mình sắp chết vì không thở được.
Một lúc lâu sau, cô mới yếu ớt nhỏ giọng nói,"...Muốn." Xấu hổ quay mặt đi, không dám nhìn anh.
Khuôn mặt nguội lạnh có thêm chút độ ấm, hài lòng vạch áo choàng tắm ra, bàn tay trượt vào trong áo choàng tắm nhẹ nhàng vuốt ve rồi càn rỡ cướp đoạt.
Luc bắt đầu, áo choàng tắm vẫn còn trên người cô, không lâu sau thứ che đậy duy nhất cũng rời khỏi cơ thể cô. Mặc dù ánh đèn yếu ớt nhưng cô vẫn nhìn thấy rất rõ, bàn tay thuộc về người đàn ông kia chạm vào người cô như thế nào.
Dung Dĩ Ân không ngừng hít sâu.
Bàn tay khẽ vuốt ve, làm suy nghĩ của cô rối loạn, thậm chí ngay cả hô hấp cũng vậy.
Cô không biết nên làm gì, chỉ có thể mở to mắt, trần truồng nằm trên giường lớn, bất lực nhìn chồng mình đụng chạm, vuốt ve, hôn hít cơ thể mình, sau đó trong lòng nóng cháy, không ngừng nuốt nước miếng, giống như vui vẻ lại cảm thấy thẹn thùng, hoàn toàn không biết làm sao ,chỉ có thể để anh làm chủ mọi thứ, đùa nghịch mình.
Đây không phải lần đầu tiên Bách Mộ Khắc làm chuyện này với cô. Lấy nhau hai năm, bọn họ hoan ái rất nhiều lần, anh biết từng chỗ nhạy cảm của cô, hiểu từng phản ứng của cô, anh hiểu rõ cơ thể của cô hơn chính cô.
Nhưng ngược lại với sự quen thuộc của anh, giờ phút này tất cả đều xa lạ với Dung Dĩ Ân, cô chưa từng trải qua, đây là lần đầu tiên nên hoàn toàn không biết gì.
Anh lấy hành động nói cho cô biết đừng sợ, có rơi vào cảnh đẹp, anh sẽ dẫn theo cô từ từ cảm nhận sự tốt đẹp giữa nam và nữ, từ từ cảm nhận tất cả những gì tốt đẹp trên thế gian...
Nhưng điều kiện kiên quyết chính là anh không bị những phản ứng hồn nhiên của đóa hoa cúc chớm nở này hành hạ đến chết hoặc ép đến điên.
Bốn phía yên tĩnh, không hề có chút tiếng động, ngay cả âm nhạc cũng không có, có, đó chính là tiếng hít thở dồn dập của họ, còn có tiếng vuốt ve và rên nhỏ mập mờ.
Vì vậy, khi anh đưa cây gậy thịt to lớn và dũng mãnh vào trong cơ thể cô, cô không nhịn được phát hét lên vì đau, Bách Mộ Khắc nghe thấy rất đau lòng.
Nhưng anh không dừng lại, bởi vì nếu ngừng lại thì càng làm cô lui bước nên anh chỉ có thể sử dụng sự thật nhiều vuốt ve để dời đi sự chú ý của cô với đau đớn.
Đôi mắt nhìn xuống, phía dưới của cô nỗ lực nhận lấy sự xâm chiếm và cướp đoạt của anh, Bách Mộ Khắc rất dịu dàng, hơn nữa khi cô dùng cặp mắt ướt át giống như sương mù bao phủ nhìn anh, thì cô lại càng đáng yêu, làm tim anh rung động gay gắt.
Nhớ được mình đã từng nói, Dung Dĩ Ân không có chút quyến rũ phong tình nào của phụ nữ, thật ra thì, không phải cô không có, sự quy