
Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134259
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/259 lượt.
n dò, nếu trước 12 giờ cậu ấy không gọi điện thoại, thì thả Hứa tiên sinh ra, đưa đến chỗ Doãn tiểu thư.” Tiếp theo Hà Tự An lại đưa một tấm vé, chính là tấm vé cùng chuyến tàu với cô. Trong lòng Tĩnh Uyển chấn động, tấm vé đó tuy chỉ là một tờ giấy nhẹ tênh, nhưng cầm trong tay nó nặng tựa ngàn cân. Nghĩ đến sáng nay anh ở trong căn phòng này, tạm biệt với cô, đáy mắt anh chiếu hình bóng của cô, tình sâu như biển, còn ngày kết nghĩa đó, anh ngẩng mặt lên uống rượu, ánh mắt lóe lên sự đau khổ như sắp vuột mất cô, giống như thuốc độc ngấm vào xương thịt. Nhưng anh đã giúp cô tính toán từng thứ một, ngay cả việc cuối cùng anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Trong lòng cô biết bao suy nghĩ ngổn ngang, bản thân cũng biết mình đang suy nghĩ gì nữa.
Hứa Kiến Chương thấy cô mất tập trung, sự ngờ vực dấy lên, không thể không hỏi, “Tĩnh Uyển, sao họ lại thả anh ra, em chạy đường của ai thế, có quyền lớn vậy?” rồi lại hỏi, “Đây là đâu?”
Câu hỏi của anh, cô không thể giải thích một câu nào, càng không biết giải thích thế nào, chỉ trả lời đơn giản, “Đợi chúng ta ra khỏi đây, em sẽ nói rõ sự tình với anh.” Cô quay mặt nói với Hà Tự An, “Cậu Sáu đâu? Vẫn ở soái phủ sao?”
Hà Tự An lắc lắc đầu, nói, “Tôi chỉ phụ trách việc này, việc khá tôi đều không biết.”
Kiến Chương liền hỏi xen vào, “Cậu Sáu? Mộ Dung thiếu gia? Em hỏi Cậu Sáu làm gì?”
Tĩnh Uyển nói, “Em nợ Cậu Sáu một ân tình. Chuyện không phải một hai câu mà nói rõ được.”
Kiến Chương “ồ” một tiếng, giống như đã hiểu một chút, nói, “Hóa ra là anh ta.”
Anh ở trong tù từng nghe lính canh nói, “Cậu thật có phúc, bên trên có người che chắn cho cậu như thế.” Hôm nay bỗng nhiên được tha, vốn đã đầy ngờ vực, nay lại thấy Tĩnh Uyển ấp a ấp úng nên càng nghi ngờ hơn. Đúng lúc đó, chiếc đồng hồ cao gần bằng người trong căn phòng kêu reng reng. Tĩnh Uyển nghe thấy âm thanh đó, gần như giật bắn mình, quay mặt lại, thấy kim phút kim giây đã trùng nhau, chỉ thất thần sững sờ.
Hứa Kiến Trương gọi một tiếng “Tĩnh Uyển”, cô dường như không nghe thấy, một lát sau mới tự nói một mình: “Mười hai giờ rồi”. Hứa Kiến Chương nhận lấy chiếc vé tàu trên tay cô, nhìn nhìn, kinh ngạc: “Đây là vé tàu nửa tiếng sau, chúng ta phải đi nhanh thôi”.
Tĩnh Uyển lại “ồ” một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng nhạc, tiếng người nói vẳng xa phía trước, không lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân đi về phía này, càng lúc càng gần, cô cảm thấy cả trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng tiếng bước chân đó nhanh nhẹ, hơn nữa không phải là tiếng giày da. Người đó đi thẳng vào phòng khách, cô nhận ra là bác Châu ở nhà trên, bác Châu nói: “Phu nhân sai tôi đến nói với Doãn tiểu thư, đến giờ mở tiệc rồi, nhưng Cậu Sáu vẫn chưa về, chắc là họp muộn, cho nên muốn kéo dài thời gian thêm mười lăm phút”.
Tĩnh Uyển chột dạ, không nói được lời nào, chỉ gật gật đầu. Thấy bác Châu dò xét Hứa Kiến Chương, cô vội vàng nói: “Đây là anh họ tôi, nói với phu nhân, tôi lập tức ra ngay”.
Hứa Kiến Chương nghe thấy cô nói mình là anh họ, càng nghi ngờ hơn, khóe miệng hơi động đậy, cuối cùng cố gắng kiềm chế. Đợi bác Châu vừa đi, Kiến Chương lập tức hỏi: “Đây rốt cuộc là đâu, em ở đây làm gì?”.
Tĩnh Uyển nói: “Đây là Đào phủ, vì chuyện của anh em tạm thời sống ở đây”.
Hứa Kiến Chương nói: “Anh giờ đã không sao rồi, vậy chúng ta đi nói với chủ nhà một tiếng, chúng ta cáo từ thôi, làm phiền người ta như vậy”.
Tĩnh Uyển nghiến nhẹ răng, nói: “Anh đi trước, em đón chuyến tàu sau”.
Hứa Kiến Chương không thể ngờ rằng cô nói ra câu ấy, hỏi: “Tại sao?”.
Tĩnh Uyển đáp: “Bây giờ em vẫn chưa thể nói, ngày mai anh sẽ hiểu. Cậu Sáu thả anh ra, em nợ anh ấy một ân tình, em phải trực tiếp cảm ơn anh ấy”.
Hứa Kiến Chương cuối cùng không thể chịu được: “Cậu Sáu thế nọ, Cậu Sáu thế kia, em quen Cậu Sáu như thế nào? Sao anh ta lại chịu thả anh ra?”.
Tĩnh Uyển cảm nhận được sự nghi ngờ trong lời nói của anh, trong lòng phẫn nộ khó tả, hỏi lại: “Chẳng lẽ anh không tin em?”
Hứa Kiến Chương trả lời: “Tất nhiên là anh tin em, nhưng em cũng phải giải thích rõ ràng cho anh”.
Tĩnh Uyển tức giận nói: “Bây giờ anh muốn em giải thích thế nào, anh ấy thả anh ra, anh không những không biết ơn, ngược lại còn nghi ngờ như thế”.
Hà Tự An đứng bên cạnh khuyên nhỏ: “Doãn tiểu thư, vừa đi vừa nói thì hơn, Cậu Sáu đã dặn tôi, nhất định phải đưa Doãn tiểu thư lên tàu”.
Tĩnh Uyển ngẩng mặt lên, nói: “Cậu Sáu đã đối xử với tôi như vậy, tôi có thể nghênh ngang ra đi sao? Nhờ Hà tiên sinh đưa Kiến Chương đến bến tàu, tôi đáp chuyến tàu sau.”
Tuy Hứa Kiến Chương tính khí ôn hòa, lúc này cũng không để ý nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Em không đi, anh cũng không đi”.
Tĩnh Uyển giậm chân một cái, nói: “Anh không tin em thì thôi”. Cô quay sang nói với Hà Tự An: “Phiền anh đưa tôi đi gặp Cậu Sáu”.
Hà Tự An quá đỗi bất ngờ, Hứa Kiến Chương hỏi: “Em đi gặp anh ta làm gì?”.
Tĩnh Uyển lạnh nhạt đáp: “Người ta cứu mạng anh, em phải đi cảm ơn người ta”.
Hứa Kiến Chương không nhịn được nữa: “Tại sao người ta cứu anh, sao em khô