
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134293
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/293 lượt.
o vài tiếng, lúc đó bà đã rất gầy, những ngón tay khẳng khiu, bà dịu dàng hỏi anh vài chuyện. Anh học được một khúc nhạc từ mấy người cảnh vệ, hát cho bà nghe, bà tựa trên chiếc gối lớn, cuời nghe anh hát hết bài, ai ngờ, đó là lần đầu tiên mẹ nghe anh hát, và cũng là lần cuối cùng.
Đã nhiều năm như vậy anh không còn hát cho người khác nghe nữa, anh nói: “Anh thật sự không biết hát”, cô lại không chịu buông tha: “Em sắp đi rồi, ngay cả chút việc nhỏ này anh cũng không chịu đồng ý với em?”.
Anh thấy cô tuy cười nhưng trong mắt vẫn là sự hoảng hốt bất lực, cuối cùng anh mềm lòng, cười nói: “Em muốn anh hát, vậy anh sẽ hát”.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, trắng xóa như rắc muối, bồng bềnh bồng bềnh, gió đem theo bông tuyết đập vào hai người. Anh ôm chặt lấy cô, dường như muốn dùng hơi ấm của mình để che chắn gió lạnh cho cô, hát nhỏ bên tai cô: “Ra khỏi Nghi Sơn có một con đường nhỏ, cây đào trồng đối diện cây liễu. Chàng trồng cây đào nàng trồng liễu, cô gái nhỏ, cây đào không nở hoa cây liễu nở hoa”.
Gió lạnh ù ù, xộc thẳng vào trong miệng, giọng anh tan đi trong gió: “Nước sông dâng nhấn chìm mỏm đá, đứng trên đài cao trên đỉnh mỏm đá. Đứng trên đài cao trông xa, cô gái nhỏ, cô gái nhỏ sao nàng không đến…”
Trong tiếng gió, vô số bông tuyết đang rơi, như kết thành một tấm rèm tuyết giữa trời đất, giọng anh dần dần nhỏ đi, anh cứ ôm chặt lấy cô như thế, trong mắt Tĩnh Uyển ngấn lệ, cô nói: “Anh nhất định phải sớm sai người đi đón em… đến lúc đó em…”. Câu nói nghẹn trong miệng, cuối cùng không nỡ để anh lưu luyến hơn trước khi đi, cô chỉ nói: “Em đợi anh đến đón em”.
ởi vì lúc đi quá vội, Tĩnh Uyển chỉ đem theo ít hành lý tùy thân, như quần áo, đồ dùng các loại. Tuy thế vẫn là Hà Tự An đích thân đưa đi, từ Phụ Thuận đi xe riêng đến thẳng cảng Khinh Xa, sau đó từ cảng Khinh Xa đi tàu hỏa về phía Nam đến Huệ Cảng chuyển sang đi tàu biển. Chiếc tàu biển đó là tàu chở khách sang trọng, đi về giữa Huệ Cảng và Nhật Bản, đoàn của Tĩnh Uyển bao mấy phòng đặc biệt, ngoài cảnh vệ đi cùng, còn cả hai người hầu nữ do tứ phu nhân phái đến sau khi Mộ Dung Phong điện báo về nhà ở Thừa Châu. Một trong số đó là Lan Cầm, vốn cũng hầu hạ Tĩnh Uyển lúc ở Thừa Châu, Lan Cầm là người nhanh nhẹn, đương nhiên việc gì cũng rất chu đáo.
Hà Tự An đích thân đi kiểm tra phòng, lại sắp xếp hành lý, cuối cùng mới đến gặp Tĩnh Uyển. Vì trên đường vất vả nên Tĩnh Uyển hơi mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, nhìn bến cảng ồn ã bên ngoài cửa sổ, nơi đó đều là người đến tiễn bạn bè, người thân. Gần đây cô hơi phát tướng, nhìn hơi tròn trịa mũm mĩm, lúc này cô mặc một chiếc sườn xám gấm màu xanh đen đậm in hoa chìm, vải gấm sẫm màu đỏ càng làm nổi bậy làn da trắng ngần hơn, trên khuôn mặt trắng như ngọc, đôi mắt đen sáng rõ ràng như soi gương. Hà Tự An xưa nay luôn trấn tĩnh, lần này không hiểu vì sao do dự giây lát, cuối cùng vẫn nói với cô: “Phu nhân, sáng nay nhận được điện báo, đã chiếm được Càn Bình rồi”.
Tĩnh Uyển chậm rãi “ờ” một tiếng, giống như dần dần tỉnh táo, cũng không biết là vui hay buồn, vẻ mặt chỉ ngẩn ngơ.
Hà Tự An nói: “Phu nhân yên tâm, Cậu Sáu nhất định có kế hoạch, sẽ không làm khổ người nhà phu nhân”.
Trong tim Tĩnh Uyển chua xót, lúc lâu sau mới nói: “Cha tôi đã có tuổi rồi, đối với… đối với sự bồng bột của tôi…”, cô chỉ nói nửa câu liền không nói tiếp nữa.
Lan Cầm thấy cô hỏi đến báo, thầm giật mình, mặt vẫn tươi cười, nói: “Em đi hỏi Tây Tế, có phải là đưa sót hay không?”- Lan Cầm mượn cớ đi ra, lập tức đi tìm Tôn Kính Nghi ai ngờ Tôn Kính Nghi khó khăn lắm mới gọi điện đường dài đến Ô Trì, giờ anh đang nghe điện, Lan Cầm định đợi trong phòng anh một lát.
Tĩnh Uyển thấy Lan Cầm đi hơn mười phút vẫn chưa quay về, liền nói với một hầu nữ khác tên Tiểu Quyên: “Em đi xem Lan Cầm ra sao, nếu không có báo ngày hôm nay thì thôi, bảo cô ấy quay về”. Tiểu Quyên vâng lời đi ra, Tĩnh Uyển ở một mình trong phòng, vì đường dẫn hơi nước quá ấm áp, luôn khiến cô cảm thấy khó thở, cô nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, lấy áo khoác mặc vào xuống vườn hoa đi dạo.
Thời tiết rất lạnh, trời âm u ảm đạm, mây đen kịt đè xuống nửa bầu trời, thấp đến mức dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống. Gió Bắc tuy không mạnh nhưng vừa buốt vừa rét, khiến người ta thấy lạnh thấu xương, cô mặc áo khoác rồi nhưng vẫn run rẩy. Vừa đi qua hòn non bộ, nhìn thấy bên cạnh hồ nhỏ có một chiếc ghế, vì hòn non bộ chắn gió, ở đây rất yên tĩnh, lại rất ấm áp, Tĩnh Uyển thấy trên chiếc ghế có một tờ báo, liền tiện tay cầm lên, phủi phủi bụi trên ghế, đang định ngồi xuống, bỗng nhiên thấy dòng tít trang đầu, in chữ đỏ rất bắt mắt, hàng chữ đó hiện rõ trong đồng tử của cô: “Mộ Dung Phong thông báo”, cô không kìm được đọc tiếp: “Đối với chuyện gia đình của Bái Lâm, bạn bè trong và ngoài nước có rất nhiều người chất vấn, vì chưa thông báo rộng rãi, lần này xin thông báo như sau: Người vợ lẽ họ Doãn được lấy trong lúc theo quân, vốn không hề có hôn ước, hiện Bái Lâm đã cắt