80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Kịp Nói Yêu Em

Không Kịp Nói Yêu Em

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134258

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/258 lượt.

hỏ với Trình Doãn Chi bằng tiếng Pháp: “Anh cả, em ra ngoài một lát”.
Trình Doãn Chi nói: “Kịch sắp hết rồi, ngồi lúc nữa anh đi cùng chú”.
Trình Tín Chi nói: “Một người bạn xảy ra chuyện, em phải đi xem xem”.
Trình Doãn Chi thấy hơi lạ: “Em có bạn gì ở Thừa Châu chứ?”.
Trình Tín Chi mỉm cười: “Là bạn của bạn, cho nên anh không biết”.
Trình Doãn Chi đưa tay nhìn đồng hồ, nói: “Đã sắp ba giờ rồi, bạn gì khiến cậu nửa đêm khuya khoắt chạy ra ngoài thế?”.
Trình Tín Chi nói: “Là một người bạn của Louisa, vốn đến dự đám cưới, ai ngờ bỗng nhiên bị bệnh, hôm nay là ngày hỷ, không tiện để Louisa biết, em đi thăm cô ấy chút”.
Trình Doãn Chi nghe anh nói vậy đành kệ anh đi, Trình Tín Chi ra ngoài, xe hơi đã đỗ ở trên phố phía Tây đại soái phủ, sau khi anh lên xe, nói với lái xe: “Đến đồn trị an, mau!”. Tính cách anh xưa nay ôn hòa, lái xe nghe khẩu khí của anh tuy ung dung bình tĩnh nhưng lại nói ra một chữ “mau” làm kinh động trời đất đó, cảm thấy là việc lớn cấp bách, liền đạp ga tăng tốc đến thẳng đồn trị an, một lúc sau đã đưa anh đến trước cổng đồn trị an.
Trình Tín Chi thấy có người canh gác vác súng trước cửa đồn trị an, một tên khác hơi gầy mặc quân phục, nhưng lại đợi dưới bóng bức tường, vừa thấy xe anh, vội vàng đón tiếp, hỏi: “Là Trình tứ thiếu gia phải không?”.
Trình Tín Chi rất ít khi được người khác gọi như thế, chỉ gật gật đầu, người đó dò xét anh từ trên xuống dưới, thấy anh khí chất phi phàm, vừa nhìn là biết một công tử quyền quý, cuối cùng thở phào, nói nhỏ: “Cậu tư, tờ giấy là tôi nhờ người gửi cho cậu, cậu tư chắc đã xem qua rồi, phiền cậu tư trả tờ giấy lại cho tôi”.
Trình Tín Chi liền trả tờ giấy to bằng ba ngón tay lại cho anh ta. Anh ta nhận lấy rồi xé vụn, mặt mày tươi cười nói: “Chúng tôi là người thô lỗ, nên nói thẳng luôn, tuy vị tiểu thư đó cho chúng không ít tiền, nhưng việc này mà lộ ra tôi cũng mất bát cơm. Dù sao tôi cũng không quen ngài, ngài coi như đây là một vụ mua bán đi”. Trình Tín Chi gật gật đầu, người đó nói: “Mời cậu tư theo tôi”.
Hành lang trong đồn trị an đó vừa hẹp vừa dài, mùi ẩm mốc xộc lên mũi. Trong nhà giam hai bên đen như mực, chỉ lờ mờ nhìn thấy giam chật người, liên tục nghe thấy tiếng than khóc, cuối hành lang bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm, tiếp theo có tiếng người mắng nhiếc. Trình Tín Chi thấy rởn hết cả gai ốc, nhưng trên mặt không biểu hiện gì: “Việc buôn bán này của mấy người thật không tồi, không lo không có việc làm”.
Người đó cười, nói: “Cậu tư, thật biết nói đùa, hôm nay bắt về mười mấy người, chẳng ai lợi dụng họ chút nào cả. Tôi thấy vị tiểu thư đó đáng thương, mới hỏi cô ấy một tiếng. Cô ấy bệnh đến không còn tỉnh táo, lúc lâu sau mới nói tìm Trình tứ thiếu gia. Tôi sai người đến khách sạn cũng không tìm được ngài, cuối cùng mới nghe nói ngài đi dự tiệc. Đã vậy tôi làm người tốt đến cùng, giúp cô ấy một lần”.
Rẽ ngoặc là tới một căn phòng nhỏ, bên trong có thắp một chiếc đèn điện rất bé, tỏa ra ánh sáng ảm đạm. Trong phòng, một người đang ngồi uống rượu, thấy họ đi vào mới lặng lẽ đứng dậy. Người đàn ông gầy gò đó quay mặt lại hỏi: “Cậu tư, mang tiền đến chứ ạ?”.
Trình Tín Chi lấy một tập ngân phiếu trên người ra, nói: “Năm trăm đồng, anh đếm xem”, lại rút một tờ khác đặt lên bàn: “Năm mươi đồng này, hai người cầm uống rượu đi”.
Người đàn ông gầy gò đó “ôi chao”một tiếng, cười hì hì nói: “Vậy đa tạ cậu ta”. Trề môi một cái, người đó lấy chùm chìa khóa trên tường xuống, lúc sau đỡ người phụ nữ yếu ớt đi vào. Dưới ánh đèn khuôn mặt người phụ nữ đó nhợt nhạt, Trình Tín Chi chần chừ một lát, người đó đã gọi một tiếng: “Trình tiên sinh…”.
Chưa dứt lời, cô đã loạng choạng ngã về phía trước. Trình Tín Chi không nghĩ nhiều, đi lên đỡ lấy cô, chỉ thấy một cơ thể vô cùng yếu ớt ập vào lòng mình, tim anh đập thình thịch. Người đàn ông gầy gò đó nói: “Chắc bị sợ hãi quá rồi, để tôi”. Anh ta đưa tay ấn mạnh vào huyệt nhân trung của cô, quả nhiên cô dần dần tỉnh lại, mí mắt hơi giật giật, cố gắng mở ra.
Trình Tín Chi cảm thấy nơi này không tiện ở lâu, bèn khẽ đỡ lấy cánh tay cô: “Chúng ta ra ngoài rồi nói”. Ngay cả sức lực để nói chuyện cô cũng không còn, mặc kệ cho anh dìu cô ra ngoài, người đàn ông gầy gò đó đưa họ đến ngoài hành lang, cấp tay nói: “Tha lỗi tôi không tiễn được, mặc ai đến hỏi tôi, tôi cũng chưa từng gặp hai vị, hai vị chưa từng thấy tôi. Chúng ta không hẹn gặp lại”’.
Đợi sau khi lên xe, Trình Tín Chi mới gọi một tiếng: “Doãn tiểu thư”. Nước mắt Tĩnh Uyển chảy tràn ra, nhưng người trước mặt này gần như là người xa lạ, cô đưa tay lên vội lau đi. Trình Tín Chi lấy khăn tay ra, đưa cho cô.
Cô do dự nhận lấy, khăn tay rất sạch, một giọt nước mắt rơi xuống, trong chốc lát đã không thấy nữa, một giọt lớn hơn lại lăn xuống, từng giọt nối tiếp từng giọt… Đèn đường lướt qua cửa xe, từng chiếc lướt qua như sao băng. Mặt anh khuất trong bóng tối, cô yếu ớt thở nhẹ, anh hỏi: “Doãn tiểu thư?”.
Bụng lại âm ỉ đau, cô chưa từng sợ hãi như vậy. Cô run rẩy quay đầu lại, con phố rộng rãi không