
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134236
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/236 lượt.
gười gọi điện thoại, tự mình ra đón: “Doãn tiểu thư”.
Ánh mắt cô trống rỗng, như là không thấy bất cứ ai: “Mộ Dung Phong đâu?”.
Người đó nói: “Tổng tư lệnh bệnh rất nặng, bác sĩ nói là viêm phổi”.
Trong giọng nói của cô chất chứa sự lạnh lẽo đến thấu xương: “Mộ Dung Phong đâu?”.
Người đó không có cách nào đành đáp: “Xin Doãn tiểu thư đợi chút”. Ôn Trung Hy đã nhận điện thoại lập tức đi ra, thấy dáng vẻ của cô, hốt hoảng: “Doãn tiểu thư”.
“Mộ Dung Phong đâu?”.
Ôn Trung Hy đáp: “Tổng tư lệnh không có ở đây”.
Tĩnh Uyển hừ một tiếng, bỗng nhiên cười thật tươi, cô đã như điên như dại, nụ cười này lại đẹp rực rỡ, tuyệt mỹ rung động khiến người ta không nói nên lời. Trong giây phút Ôn Trung Hy thất thần, cô đã lao thẳng vào trong. Ôn Trung Hy không ngăn kịp, đuổi theo hai bước: “Doãn tiểu thư! Doãn tiểu thư!”.
Cả đường vào đều là nền gạch xanh cũ kỹ, căn nhà đó có giếng trời, trồng một cây mai, một cây hải đường. Lá xanh um tùm, che một góc nhà. Dưới hành lang xếp rất nhiều chậu hoa, hai bên cổng vòm có một đôi trống đá, bên trên vẫn thấy được hoa văn lờ mờ… Vẻ mặt cô ngẩn ngơ, loạng choạng, lảo đảo, càng đi càng nhanh.
Ôn Trung Hy lo lắng vạn phần: “Doãn tiểu thư, nếu cô cứ đi tiếp, đừng trách tôi vô lễ”.
Tĩnh Uyển mỉm cười: “Họ Ôn kia, anh thử động vào một sợi tóc của tôi xem, tôi đảm bảo tổng tư lệnh các anh sẽ lột da của anh”.
Ôn Trung Hy hơi chần chừ, cô đã đi qua cửa vòm: “Mộ Dung Phong! Anh ra đây cho tôi! Mộ Dung Phong…”
Người canh gác trực ban không kịp phòng bị, đành mỗi người một bên giữ lấy cô, cô vùng vẫy cao giọng gọi: “Mộ Dung Phong, Mộ Dung Phong…”.
Giọng nói thảm thiết vọng đi trong nhà, Mộ Dung Phong tuy cách một căn nhà vẫn lờ mờ nghe thấy, lập tức ngồi dậy buột miệng gọi một tiếng: “Tĩnh Uyển”.
Ôn Trung Hy cũng không kiêng dè nữa, đẩy Tĩnh Uyển ra ngoài: “Doãn tiểu thư, tổng tư lệnh không ở đây”.
Tĩnh Uyển vung tay tát một cái, đập vào cằm anh ta, anh ta đâu dám tát lại, tay chỉ giữ chặt hơn: “Doãn tiểu thư, chúng ta ra ngoài nói chuyện”.
Bỗng nhiên đằng sau có người hét như sấm rền: “Buông cô ấy ra!”, tất cả cảnh vệ liền dừng tay, Ôn Trung Hy thấy Mộ Dung Phong đã ra ngoài cũng đành buông tay ra.
Tiếng mưa rào rào, giọng nói cô như nằm mơ: “Bái Lâm, Bái Lâm, là em, em về rồi”. Giọng nói mơ hồ, trong đêm tĩnh lặng như vậy, đẹp đẽ rung động khó nói thành lời.
Mộ Dung Phong thấy cô tươi cười như hoa, trong lòng đau đớn, cô chầm chậm đi đến gần anh, cẩn thận mở chiếc áo khoác trong lòng ra: “Anh xem, em đem ai đến thăm anh này”.
Ánh đèn hành lang chiếu vào khuôn mặt bê bết máu của đứa trẻ, sự kinh ngạc không nói thành lời. Anh không kìm được lùi lại một bước, cô lại bất ngờ đưa tay ra, trong tay là khẩu súng nhỏ khảm ngọc, anh theo bản năng gào lên một tiếng, cô đã ngược tay đặt lên ngực trái, “pằng” một tiếng ấn cò súng.
Máu tươi bắn vào mặt anh, anh lao đến chỉ kịp ôm chặt lấy cô, cơ thể cô mềm nhũn, máu nhanh chóng thấm đẫm áo anh, cả cơ thể anh ngây như phỗng, chỉ ôm chặt lấy cô. Cô co giật, thở thoi thóp, khoé miệng run rẩy dữ dội, anh vội vã cúi xuống, giọng cô còn nhẹ hơn tiếng mưa: “Mộ Dung Phong… đứa bé năm nay bảy tuổi… con bé là… con bé là…”. Hơi thở thoi thóp của cô giống như mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào nơi sâu nhất của trái tim anh, cả cơ thể anh đang run, cô lại đang mỉm cười, dùng toàn bộ chút sức lực cuối cùng: “Là của…”. Hơi thở nghẹn lại, đứt đoạn, đầu hơi nghiêng đi, không còn âm thanh gì nữa.
Máu men theo cánh tay chảy xuống từng giọt từng giọt, anh như ngây dại.
Tiếng mưa rơi rả rích như gõ vào trong tim, khiến anh nhớ đến rất lâu trước đây, vào cuối xuân cả vườn đều là cánh hoa bay phất phơ, giống như tuyết rơi, mẹ anh đã bệnh rất nghiêm trọng. Anh đi thăm bà, hôm đó tinh thần bà còn tốt, dưới cửa sổ phía Nam vô số cánh hoa bay qua, ánh mặt trời lặng lẽ, từng cánh từng cánh tình cờ bay vào cửa sổ. Trong phòng chỉ sực mùi thuốc, chỉ thấy mẹ ho vài tiếng, lúc đó bà đã rất gầy, những ngón tay khẳng khiu, bà dịu dàng hỏi thăm anh vài chuyện. Anh học được một khúc nhạc từ mấy cảnh vệ, hát cho bà nghe. Bà dựa trên chiếc gối lớn, cười nghe anh hát, ai ngờ đó là lần đầu tiên bà nghe anh hát, và cũng là lần cuối cùng.
Đã nhiều năm như vậy, anh không còn hát cho người khác nghe nữa. Anh nói: “Anh thật sự không biết hát”. Cô lại không chịu buông tha: “Em sắp đi rồi, ngay cả việc nhỏ như thế mà anh cũng không chịu đồng ý với em?”. Anh thấy tuy cô cười nhưng trong lòng vẫn là một sự hoảng hốt bất lực. Cuối cùng anh mềm lòng, cười nói: “Em muốn anh hát, thì anh sẽ hát”.
Lúc này tuyết càng ngày càng rơi nhiều, như rắc muối, bay phất phơ, gió trong núi mạnh, kèm theo bông tuyết đập vào hai người. Anh ôm chặt cô, dường như muốn dùng hơi ấm của mình để che chắn gió lạnh cho cô. Anh hát nhỏ bên tai cô: “Ra khỏi Nghi Sơn có một con đường nhỏ, cây đài trồng đối diện cây liễu. Chàng trồng cây đào nàng trồng cây liễu, cô gái nhỏ, cây đào không nở hoa cây liễu nở hoa”. Gió lạnh ù ù, xộc thẳng vào miệng, giọng anh kẹp trong g