
Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang
Tác giả: Đông Mật
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134775
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/775 lượt.
bạn trai của cậu, hai người phải dành thời gian ở chung với nhau, không như vậy thì có cái gì khác với cuộc sống độc thân?"
"Cho nên tớ mới không muốn yêu đương hoặc là kết hôn, một mình một cõi tự do biết bao." Một mình, thì khỏi phải bận tâm về chuyện tình cảm, công việc không thuận lợi đã đủ phiền lòng rồi, còn cãi nhau với anh, tinh thần càng sa sút.
"Nhưng anh ta giữa đêm hôm khuya khoắt dẫn cậu đi ăn bánh nướng rất ngon, không phải cậu rất vui vẻ ư?"
"Bánh nướng một người ăn cũng rất ngon." Đúng là rất vui vẻ, nhưng cô mạnh miệng, không chịu thừa nhận.
"Đại tác giả à, cậu tinh thông mọi câu chữ như vậy, hẳn là biết trọng điểm mà tớ hỏi không phải là mấy người ăn mới đúng." Nguyên Khả Vân cười hì hì, ôm vai bạn thân. "Kì thực cậu còn để ý đến việc anh ta ngày đó đã lừa cậu nói đang ở phòng khám, nhưng lại đang ở chỗ khác, đúng không? Vậy thì trực tiếp hỏi anh ta đi, bảo anh ta nói thật với cậu."
Trạm Tâm Luân lắc đầu: "Nếu anh ấy muốn nói thì khi đó đã nói rồi, bây giờ hỏi lại cũng không có ý nghĩa."
"Sao lại không có ý nghĩa? Ít nhất hỏi cho rõ, để cậu yên tâm."
"Nếu anh ấy có ý định muốn gạt tớ, thì sẽ có cách làm cho lời nói dối đó trở nên chân thật, để tớ tin tưởng. Bằng không ngay từ đầu tớ đã tin anh ấy, không hề nghi ngờ. Cho dù tớ lựa chọn nghi ngờ hay tin tưởng, cũng muốn tiếp tục mối quan hệ này, cũng phải tin tưởng anh ấy, không bằng đừng suy nghĩ nhiều, cho nên, tớ quyết định phải tin tưởng anh ấy."
Như vậy thì hơi thiên vị, nhưng cô bình tĩnh ngẫm lại, đem những kinh nghiệm không vui vẻ trong quá khứ áp dụng cho hiện tại, vì vậy nghi ngờ anh, cũng là tự mình chuốc lấy phiền não. Trong khoảng thời gian từ trước tới nay, anh đối với cô luôn luôn chân thành, có thể là có chuyện gì khó xử không tiện nói cho cô biết, chờ anh chuẩn bị tâm lý xong, chờ tình cảm của bọn họ ổn định hơn, có lẽ, anh sẽ nói thật với cô.
Nhưng mà, trong lòng cô không phải không có vướng mắc, cho nên không muốn gặp mặt, ít nhiều cũng có chút tâm lý trốn tránh . . . . . .
"『 Quyết định 』phải tin tưởng anh ta, như vậy không đúng, phải là biết rõ chân tướng, tin tưởng mới có ý nghĩa."
Trạm Tâm Luân vẫn lắc đầu, không muốn nói đến đề tài này nữa: "Thôi. Tớ phải về nhà, cậu thì sao? Không quay lại phòng thí nghiệm sao?"
"Tớ hẹn người ta đi ăn tối, đợi một chút sẽ đi qua đó." Nguyên Khả Vân khẽ nhếch miệng, cười như không cười."Anh ta mỗi ngày đều mời tớ đi ăn tối, cứ đồng ý với anh ta một lần đi, tránh cho anh ta cuối tháng nhận được hóa đơn tiền điện thoại lại khóc lóc."
"Ai vậy?" Không nghe nói gần đây bạn thân có đối tượng."Chẳng lẽ là vị xem mắt lần trước?"
"Ừm, là anh ta. Anh ta rất có thành ý, tớ thì rất hân hạnh được đón tiếp ăn với anh ta một bữa, dù sao cũng phải ăn tối."
"Không phải là cậu đã bị thành ý của người ta làm cho cảm động." Nguyên đại tiểu thư có thói quen tùy hứng, người mà cậu ta thích mới sẵn lòng tiếp xúc giao thiệp, lúc nào thì trở nên mềm lòng như vậy? Thái độ này không bình thường.
"Nói thế giống như lòng dạ tớ là sắt đá vậy, tớ cũng là người có trái tim đồng cảm, có được không? Ăn bữa cơm thôi mà, cũng không hề gì, hơn nữa tớ không có hứng thú làm mẹ kế." Nguyên Khả Vân cầm hóa đơn đứng dậy."Tớ đưa cậu về nhà trước, rồi đi qua nhà hàng."
"Cũng đúng, cậu là người có trái tim "siêu" đồng cảm, tớ biết mà."
Tiếp tục truy hỏi nữa, nói không chừng Nguyên Khả Vân sẽ cáu thẹn, để chứng minh không có quan hệ gì với người đàn ông kia mà không đến chỗ hẹn nữa, vậy cô đúng là tội nhân phá hoại nhân duyên của người khác, cho nên Trạm Tâm Luân thông minh ngậm chặt miệng, trong lòng thầm chúc phúc.
Ngược lại cô rất tò mò, vị này đã từng ly hôn lại có con nhỏ, điều kiện "ác liệt" như vậy, rốt cuộc đã làm thế nào mà khiến bạn thân cảm động?
Ngồi trên xe Nguyên Khả Vân về đến nhà, Trạm Tâm Luân vừa bước vào cửa, vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy nhà cửa hỗn loạn, một đống hộp giấy vứt lung tung.
Mẹ cô đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy cô về nhà, cười tít mắt rồi vẫy tay với cô phất.
"Đúng vậy, con bé vừa mới về. . . . . ." Mẹ nháy mắt ra hiệu với cô, còn cười rất tươi: "Hai ngày nay con bé thật sự rất bận, cả ngày nhốt mình ở trong phòng, cơm cũng tùy tiện chỉ ăn vài miếng mà thôi. . . . . . Đúng vậy, con bé chính là như vậy đó, nói mà nó cũng không nghe. Con thật có lòng, còn đặc biệt gọi đến hỏi, haizz, Tâm Luân có thể ở chung với con, thật sự là phúc phận của nó. . . . . . Được được được, con qua đây đi, chúng ta đều ở nhà."
Mẹ Trạm bỏ điện thoại xuống, cười nói: "Con đã về rồi, tối nay con muốn ăn gì? Mẹ đi nấu."
"Những thứ này là cái gì?" Cô không chú ý đến sự vui vẻ khác thường của mẹ, nhìn kỹ nhãn hiệu của mấy cái hộp đang bày ra đầy đất, ổ cứng, quạt máy tính, card đồ họa, CPU, còn có đủ loại dây nối (bus), đủ để lắp ráp thành một chiếc máy tính hoàn chỉnh.
"Người ta nói cho anh ta cá không bằng dạy cho anh ta cách câu cá, mẹ cũng không phải trực tiếp cho thằng b