
Tác giả: Thạch Tú
Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015
Lượt xem: 134720
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/720 lượt.
để cho mình lui về phía sau, ngoại trừ cảm thấy mình không có năng lực giúp đỡ anh, cũng thiết thiết thực thực là vì cô thực sự không thể thua, cho nên cô tình nguyện không muốn yêu, cũng không muốn để cho chân tâm mình bị thương.
Đoạn Minh phản bội làm tổn thương cô, nếu như không có Doãn Trạch Vũ, có lẽ cô sẽ đau lòng chết mất, bề ngoài xem ra cô không có kiên cường như thế, may mà có Doãn Trạch Vũ, với sự che chở cùng chu đáo của anh, kéo cô ra một cuộc tình gió bão như thế. Một người lạnh lùng như vậy, có tình cảm tinh tế như vậy, là cô thấy không rõ, đọc không ra, nhưng cô đắm chìm ở trong đó, cũng rất dễ dàng vượt qua một cuộc tổn thương.
Bởi vì cảm nhận được anh khác thường làm cho người khác đặc biệt cưng chiều, cô cảm thấy nảy sinh mến mộ với anh là bình thường, giao mình cho anh cũng là rất cam tâm tình nguyện, chẳng qua là, thế giới này quy định cứng nhắc quá nhiều, từ đầu tới cuối cô không cách nào thoát khỏi những giam cầm này.
Xe dừng ở trước cửa nhà, người nhà đã mở rộng cửa chính rồi, dưới ánh đèn màu cam, cảm nhận được một sự ấm áp của gia đình, lan tran ở trong lồng ngực của cô, cô nhìn anh, khát khao anh là người nhà của cô.
Như vậy cũng không cần phải lo lắng sẽ mất đi rồi.... Trong lòng cô ngây thơ nghĩ tới, trên mặt có một nụ cười thương tiếc.
"Đừng lo lắng, chuyện này giao cho anh." Anh thương xót nụ cười thương tiếc của cô, lại không biết cô tâm sự nặng nề.
"Cái này... Không đúng không đúng!" Cô vội vàng xua tay, nếu như anh ở trước mặt cha mẹ nói một số lời nói không hợp quy tắc, chờ đến ở cuộc họp gia đình cô sẽ bị giáo huấn rồi.
"Thế nào? Không muốn ở cùng với anh?" Anh đột nhiên kéo cô từ chỗ ngồi ghế trước đến trước mặt, nói chuyện kèm với luồng hơi nóng rực phất qua mặt cô, nếu như tư thế mờ ám này bị người nhà nhìn thấy, thì cô không xong rồi.
"Không phải... Em... Ý của em là... Chúng ta..." Cô nói năng lộn xộn, dáng vẻ lắp ba lắp bắp, ở trong mắt của anh xem ra thật là quá ngu ngốc, làm cho anh nhịn không được tức cười cười một tiếng.
"Xuống xe vào nhà thôi." Anh xuống xe cũng lấy ra tất cả quà biếu.
Cùng với một tiếng "Con đã trở về" Đường Gia Nghê đi vào nhà, thay dép, cũng đưa cho Doãn Trạch Vũ một đôi, cô tùy tiện đi vào trong nhà.
Bóng dáng cao lớn của Doãn Trạch Vũ, xuất hiện ở trong phòng khách mặc dù cũng không rộng rãi nhưng là rất ấm áp và sạch sẽ, túi quà biếu trong tay đều được để một bên trên sofa.
Anh tự hỏi sao người ở trong nhà này đều không thấy bóng dáng.
"Lộp cộp lộp cộp" Chân đạp xuống sàn gỗ phát ra âm thanh, ở phía sau lưng Đường Gia Nghê một đại gia đình người bắt đầu tuôn ra đi vào phòng khách, tiếng cười nói liền tề tụ cả phòng.
"Doãn tiên sinh, hóa ra mấy tháng trước Nghê Nghê là đến nhà cậu để giúp việc chăm sóc, thế hiện tại thân thể đã bình phục chưa?" Ông Đường nhìn Doãn Trạch Vũ tuấn tú lịch sự trước mắt, cử chỉ bất phàm, ông cũng là tùy tiện thay đổi tác phong ngày thường, trở nên rất có uy nghiêm của bậc gia trưởng.
"Bởi vì Gia Nghê chăm sóc, hồi phục rất nhanh, cám ơn bác trai quan tâm." Doãn Trạch Vũ khách sáo nói.
Má Đường trách cứ ông Đường, mặc dù nói vặt vãnh như thế, nhưng có một hương vị rất ấm áp, dẫn đến mọi người cười to một trận.
Khi trên mặt bàn mâm bát la liệt, tất cả thức ăn ngon đều đã ăn sạch rồi.
Trong ấn tượng của Doãn Trạch Vũ chính mình chưa từng có ăn qua nhiều đồ ăn như vậy, hơn nữa đều là rất hợp khẩu vị. Anh nghiêm túc thưởng thức, đối với lời nói cười của người Đường gia cũng chăm chú lắng nghe, mặc dù ở trong thế giới của anh chưa bao giờ từng xuất hiện qua hình ảnh cuộc sống như thế, nhưng vào lúc này, anh thật sự cảm nhận được, lưu làm dư vị.
Ăn cơm xong, Đường Gia Nghê giúp mẹ thu dọn bát đũa, còn Doãn Trạch Vũ thì bị những người đàn ông trong nhà vây quanh, dở khóc dở cười.
"Trạch Vũ, không phải là cậu thích Nghê Nghê nhà chúng tôi chứ?" Ông Đường thần bí dò xét nói, thỉnh thoảng còn liếc nhìn cô con gái nhỏ trong phòng.
"Chú xinh đẹp, không phải là chú thích cô cô của cháu chứ?" Tay nhỏ bé của đứa cháu nhỏ lớn năm tuổi đặt ở trên đầu gối của Doãn Trạch Vũ, vẻ mặt hiếu kỳ.
"Điều này..." Đối với người nhà Đường gia thay phiên nhau vặn hỏi, mặt của Doãn Trạch Vũ lộ vẻ khó xử, bởi vì anh biết Đường Gia Nghê còn chưa có chuẩn bị tốt, mặc dù anh cũng rất muốn lập tức dẫn cô về nhà, nhưng anh vẫn muốn tôn trọng ý kiến của cô.
"Ngu ngốc, nếu như không thích, thì sẽ không đến gặp gia trưởng rồi, Trạch Vũ chính là người một ngày kiếm tỷ bạc, được không?" Ông nội ngồi ở một bên không coi ai ra gì giáo huấn ông Đường.
"Ông nội, tình yêu của cháu đối với Gia Nghê thực sự là rất sâu sắc, cô ấy là một người rất tốt bụng, là cô gái rất đáng được quý trọng." Doãn Trạch Vũ thâm tình liếc mắt nhìn Đường Gia Nghê đang nói chuyện với má Đường, khóe miệng nở một nụ cười mờ nhạt.
Mà nụ cười đó rơi ở trong mắt trưởng bối Đường gia, trở thành một cảm giác đáng tin cậy.
"Cháu đã thành tâm thíc