
Tác giả: Úy Không
Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341446
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1446 lượt.
anh: “Chào anh Đoàn, tôi là kiến trúc sư Minh Quang của công ty thiết kế Lam Quang.”
Nói xong, anh mới nhận ra Vệ Lam vẫn còn ngồi đó không nhúc nhích, đẩy nhẹ cô một cái, rồi lại quay qua nói với Đoàn Chi Dực. “Đây là bạn gái của tôi Vệ Lam, công việc hành chính ở công ty đều do cô ấy quản lý.”
Vệ Lam bừng tỉnh lại trong tiếng tim đập loạn nhịp, do không muốn Minh Quang nhận ra mình có chỗ khác thường, cô vội vàng đứng dậy, đưa tay ra chào hỏi Đoàn Chi Dực: “Anh Đoàn, chào anh!”
Đoàn Chi Dực nở nụ cười lịch sự, cũng bắt tay cho có lệ với Vệ Lam: “Chân Chân luôn ở trước mặt tôi nhắc người bạn cũ như cô đây.”
Giây phút đó, Vệ Lam đột nhiên không có cách nào có thể gán ghép người đàn ông chín chắn ở trước mặt này với chàng thiếu niên lạnh lùng năm đó. Nếu không phải bọn họ đã từng cùng nhau sống chung mấy trăm ngày đêm, chứ không phải ba bốn ngày, cô nhất định sẽ cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Quách Chân Chân kéo Đoàn Chi Dực ngồi xuống, mỉm cười nói: “Chi Dực, bây giờ anh nhìn thấy Vệ Lam rồi, anh có ấn tượng gì về cô ấy không?”
Đoàn Chi Dực nhếch miệng cười mỉm: “Ừm, có ấn tượng một chút.”
Chân Chân vui vẻ nở nụ cười: “Em nói mà, lúc đó anh ngồi ở phía sau Vệ Lam một thời gian dài, làm sao không nhớ cô ấy chứ?”
Sau đó Minh Quang mới từ từ nhận ra gì đó, nhìn Vệ Lam, rồi lại nhìn Đoàn Chi Dực, chợt hiểu ra nói: “Thì ra ba người là bạn học với nhau à!”
Vệ Lam cười ngượng: “Đúng, lúc trước có một khoảng thời gian học cùng lớp với anh Đoàn.”
Đoàn Chi Dực nở nụ cười như gió thoảng mây bay nói: “Đúng đó, ngày trước tôi có học cùng lớp với cô Lam một thời gian, không ngờ không gặp nhau nhiều năm như vậy, cô Lam vẫn còn nhớ đến tôi, tôi rất lấy làm vinh hạnh nha.”
“Anh cho rằng ai cũng giống anh à! Ai cũng không quen. Em dám chắc năm đó trong lớp không ai là không biết đến anh.” Quách Chân Chân thân mật dựa vào người anh, cười hi hi.
Lúc này người vui vẻ nhất là Minh Quang, giống như trút được gánh nặng nói: “Nếu mọi người đều là bạn học cũ, tôi cũng không cần khách sáo nữa. Vốn dĩ còn muốn giả vờ bình tĩnh kín đáo nữa đó.”
Nếu là mọi khi, Vệ Lam nhất định sẽ bởi vì anh nói đùa, mà hùa theo chọc anh. Nhưng lúc này trong đầu cô trống rỗng, tất cả mọi thứ đều đình công ngay lúc cô nhìn thấy Đoàn Chi Dực, chỉ có thể ngồi yên như khúc gỗ.
“Mọi người cũng đói rồi, chúng ta gọi món thôi.” Đoàn Chi Dực nhấn chuông gọi phục vụ đến, chỉ thản nhiên nói vài câu, lại giống như một tay điều khiển mọi thứ.
Minh Quang cầm menu đến, dựa vào Vệ Lam, hỏi nhỏ: “Lam Lam, em muốn ăn gì nào?”
“Tùy anh thôi!” Vệ Lam chỉ cảm thấy cái menu trước mặt rất mờ nhạt.
Minh Quang cũng không phản đối. “Vậy anh gọi đó.”
Bữa cơm đó, Vệ Lam ăn không ngon. Cô giống như người mất đi vị giác, trên bàn bày đầy món ngon vật lạ, nhưng khi bỏ vào miệng, lại chẳng cảm nhận được gì. Thậm chí ngay cả động tác cầm dao nĩa cũng trở nên cứng nhắc.
Cô không biết mình đang lo sợ điều gì, nhưng ngay cả dũng khí để ngẩng đầu lên cũng không có. Không gặp nhau tám năm, không ngờ lại xuất hiện đột ngột như vậy, làm cho cô vô cùng hỗn loạn.
Vệ Lam ngồi ở một góc im lặng, còn ba người kia lại trò chuyện vui vẻ với nhau. Minh Quang và Quách Chân Chân trước giờ là người vui vẻ hay nói, còn Đoàn Chi Dực mặc dù không nói nhiều, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, khi nghe đến khúc nào hứng thú, thì cũng vuốt cằm gật đầu.
Người này cùng với chàng thanh niên yếu ớt lạnh lùng trong trí nhớ của Vệ Lam, đúng thật là hoàn toàn khác nhau.
Ăn được một nửa, cuối cùng Vệ Lam không chịu đựng được nữa, cô cảm thấy đầu óc của mình cần phải được tỉnh táo một chút, để đối mặt với mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Vệ Lam liền nhìn thấy Đoàn Chi Dực đang đứng dựa vào vách tường nhà vệ sinh trên hành lang, đang chơi đùa với điếu thuốc chưa châm lửa trong tay.
Dường như anh đang suy nghĩ gì đó, vẫn chưa phát hiện ra những thay đổi xung quanh mình.
Vệ Lam ngẩn người, hít sâu một hơi, đi về phía trước, nhỏ giọng gọi: “Đoàn Chi Dực.”
Đoàn Chi Dực ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt toát ra vẻ bối rối xa lạ, dường như mình thực sự không quen biết người đứng trước mặt… Nhưng đây cũng chỉ là dường như thôi. Khóe môi anh nhếch lên một vòng cung, từ từ mở miệng: “Vệ Lam, đã lâu không gặp.”
Tám năm, lâu thật, lâu đến nổi cứ như một thế kỷ vừa trôi qua.
Vệ Lam nhếch miệng, trịnh trọng nói: “Đoàn Chi Dực, chuyện giữa chúng ta, tôi đã không muốn màng đến, hy vọng anh cũng vậy.” Cô ngừng lại. “Cũng hy vọng anh đừng nhắc đến trước mặt Chân Chân và Minh Quang, tôi cảm thấy điều đó không cần thiết.”
“Chuyện giữa chúng ta sao?” Đoàn Chi Dực cầm điều thuốc ở trong tay ném vào sọt rác bên cạnh, giống như đang nghĩ gì đó, giọng điệu có chút đùa giỡn. “Đó chẳng qua chỉ là những chuyện bồng bột thời tuổi trẻ, đã nhiều năm trôi qua, tôi làm sao còn để trong lòng chứ. Ồ, đúng rồi, nhắc lại mới nhớ, có phải cô còn muốn tôi nói một câu xin lỗi với cô.”
Giọng điệu của anh làm cho người khác không thấy khó chịu, nhưng nghe anh