Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Không Thể Buông Tay

Không Thể Buông Tay

Tác giả: Úy Không

Ngày cập nhật: 03:58 22/12/2015

Lượt xem: 1341520

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1520 lượt.

quá đi!”
Nghe thấy tiếng xì xào nho nhỏ đó, nếu không phải Vệ Lam không có lòng muốn nghe, chắc chắn không nghe ra được nghĩa đen của những lời này.
Vốn dĩ Vệ Lam chuẩn bị đi đến phòng y tế với Triệu Phi, nhưng nhìn thấy có một đám con trai vây quanh, mình cũng không giúp được gì. Cho nên đứng yên một chỗ không nhúc nhích, nghe thấy có một vài người ở bên cạnh nhỏ giọng oán trách, liền nhớ đến kẻ đầu xỏ vừa gây ra chuyện này.
Cô quay đầu lại nhìn, Đoàn Chi Dực đã đi xa hơn hai mươi mét.
Quách Chân Chân đứng ở bên nhìn theo tầm mắt của cô, lại nhìn thấy vẻ tức giận của cô, vội giữ cô lại: “Vệ Lam, cậu muốn làm gì vậy?”
Vệ Lam đẩy tay cô ra, hùng hổ đuổi theo Đoàn Chi Dực, lúc bắt kịp cậu ta, vươn tay dùng sức đẩy cậu ta từ phía sau một cái, lớn tiếng gào lên: “Đoàn Chi Dực, cậu thật quá đáng!”
Đoàn Chi Dực bất ngờ, cơ thể ngã về phía trước hai bước, bấp bênh, cuối cùng cũng không té ngã xuống. Cậu ta quay đầu lại, tức giận nhìn người đang nổi nóng, lạnh lùng nói: “Sao nào? Muốn bênh vực kẻ yếu sao?”
“Triệu Phi cũng đâu có cố ý, tại sao cậu phải làm vậy?”
Đoàn Chi Dực nhếch miệng, cười như không cười: “Tôi cố ý đó.”
“Cậu… cậu quá ức hiếp người mà!” Vệ Lam tức muốn chết, nếu bây giờ cô là con trai, cô nhất định sẽ đánh cậu ta một trận. Cô dùng sức hít mấy cái, nói: “Cậu nhất định phải xin lỗi Triệu Phi!”
Mặt của Đoàn Chi Dực trầm xuống, nói: “Xin lỗi sao? Trong từ điển của Đoàn Chi Dực tôi không có hai chữ xin lỗi.”
“Vệ Lam, cậu làm gì vậy?” Quách Chân Chân thở hì hụt đuổi theo, giữ chặt Vệ Lam đang giống như một con thú sắp phát điên. Sau đó nhỏ nhẹ xin lỗi Đoàn Chi Dực: “Tính tình cô ấy hơi nóng nảy, mong cậu đừng để bụng.”
“Gì chứ!?” Vệ Lam nhăn mặt, nói: “Rõ ràng cậu ta ức hiếp người khác, Triệu Phi chỉ bất cẩn ném bóng trúng cậu ta, cậu ta làm sao có thể làm mũi của Triệu Phi chảy máu như thế chứ.”
Quách Chân Chân nhìn thấy Vệ Lam cứ bướng bỉnh, sợ cô sẽ chọc giận Đoàn Chi Dực. Một mặt vừa mỉm cười với Đoàn Chi Dực, một mặt cố hết sức kéo Vệ Lam đi.
Đoàn Chi Dực nhìn hai người vật lộn với nhau rời khỏi được vài bước bằng vẻ hững hờ, bình tĩnh mở miệng: “Vệ Lam, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, đừng trêu chọc tôi nữa!”
Lời nói của cậu ta làm cho Vệ Lam tức giận, cô nhảy dựng lên từ phía xa chỉ tay về phía cậu, nói: “Tôi trêu chọc cậu gì hả? Đoàn Chi Dực, cậu đừng đổ thừa nha!”
Nếu Quách Chân Chân không kéo cô, có lẽ cô đã chạy đến đó đánh cậu ta một trận.
Vẻ mặt của Đoàn Chi Dực không thay đổi, hờ hững hừ một tiếng, không hề trả lời câu hỏi của cô, quay người bỏ đi.
Vệ Lam giận tới đỏ mặt, mỗi một tiếng hít thở ngày càng sâu hơn. Quách Chân Chân nhìn thấy cô không có ý định đuổi theo, mới thử buông cô ra, vỗ ngực nói: “Cậu có biết lúc nãy cậu làm mình sợ hết hồn, cậu còn dám đẩy Đoàn Chi Dực!”
“Mình không những đẩy cậu ta, mà mình còn muốn đập cậu ta!” Vệ Lam tức anh ách nói.
Quách Chân Chân sợ hãi cốc đầu cô: “Cậu không muốn cái mạng nhỏ của mình nữa à! Cậu không biết Đoàn Chi Dực là người như thế nào sao?”
Vệ Lam hờ hững xì một tiếng: “Người như thế nào chứ? Mình chỉ thấy cậu ta là một kẻ khốn nạn nhỏ mọn còn bá đạo.”
Quách Chân Chân chọc vào gò má trợn phồng vì tức giận của cô: “Lúc nãy cậu không thấy một đống con trai, nhiều người là bạn của Triệu Phi, cũng đâu dám nói thay Triệu Phi lời nào. Như vậy cậu còn không hiểu sao? Chứng tỏ Đoàn Chi Dực không phải là người cậu có thể trêu chọc đâu.” Quách Chân Chân ngừng lại một chút, nói chuyện với vẻ thư thả: “Cũng may cậu ta không tính toán với cậu. Đúng rồi, lời cậu ta vừa nói có ý gì vậy? Không lẽ lúc trước cậu từng trêu chọc cậu ta sao?”
“Sao có chuyện này chứ?” Vệ Lam bác bỏ ngay: “Mình ngay cả nói chuyện với cậu ta cũng không có mà.”
Đêm đó vào tuần trước hai người chỉ nói với nhau có vài câu, Vệ Lam cảm thấy chẳng có gì đáng để nhớ nên cho qua.
“Vậy thì tốt!” Quách Chân Chân vỗ vai cô nói: “Loại người như vậy tốt nhất cậu đừng trêu vào, nếu không chết lúc nào cũng không hay đó.”
“Xì, bây giờ là xã hội có pháp luật, chẳng lẽ cậu ta dám giết người phóng hỏa à.” Vệ Lam không đồng ý nói, đột nhiên lại chợt nghĩ đến gì đó, lại hỏi: “Cậu còn biết được cậu ta là người như thế nào, hay là cậu thích cậu ta rồi? Mình thấy cậu tốt nhất nên từ bỏ cái ý nghĩ đó đi.”
Quách Chân Chân cười xòa một cái: “Cậu không thấy cậy ấy rất quyến rũ sao? Dù sao mình cũng chưa từng nghĩ đến muốn gì, chỉ là ai cũng thích cái đẹp mà, đứng từ xa ngắm được rồi.”
Triệu Phi bị Đoàn Chi Dực ném trái bóng vào mặt không nhẹ chút nào, cái mũi sưng hết mấy ngày, bôi thuốc rồi, nhưng nhìn vẫn thấy thê thảm, hơn nữa cả người mấy ngày liên tiếp dường như có chút suy sụp, ngay cả người khác gọi cậu ta đi chơi bóng cũng bị từ chối.
Mặc dù chỗ ngồi của Vệ Lam và Triệu Phi hơi xa nhau, nhưng cô vẫn chút ý sự thay đổi của Triệu Phi. Vì thế trong lòng thầm mắng Đoàn Chi Dực mấy trăm lần.
Ngày thứ bảy lúc tan học, Vệ Lam lặng lẽ đưa cho Triệu Phi một mẫu giấy, hẹn gặp mặt ở sân bóng.
Khi Triệu Phi đến s