
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Ngày cập nhật: 02:57 22/12/2015
Lượt xem: 1341533
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1533 lượt.
trong lòng An Nhiên cũng hiểu rõ, Nhập Hồng vừa rồi chắc cũng đã nhìn thấy chút gì đó.
An Nhiên nghe lời gật đầu, chủ động cầm lấy túi xách màu đỏ trên tay Nhập Hồng, giúp bà cởi áo khoác ngoài ra: "Mẹ, chắc mẹ cũng mệt rồi, chúng ta lên lầu trước đi."
Trên lầu trong bồn tắm.
Hai mẹ con ở cùng một chỗ thân thiết tắm rửa. An Nhiên xoa bóp khiến Nhập Hồng cảm thấy hết sức thoải mái, An Nhiên nhân cơ hội cầu xin: "Mẹ, con muốn chuyển trường, chuyển đến trường trung học phụ thuộc đại học C."
Nhập Hồng nhắm hai mắt lại hưởng thụ, hỏi: "Làm sao đột nhiên lại muốn đến đó?"
"Giảng viên học viện âm nhạc phạm vi quá nhỏ, con về sau lại không muốn dựa vào âm nhạc để kiếm sống. Hơn nữa. . . . . ."
"Hơn nữa Nam Tịch Tuyệt cũng ở chỗ đấy." Nhập Hồng thở dài, dựa sát vào cạnh bồn tắm, tiếp lời.
An Nhiên đỏ mặt, lắp bắp nói: "Không phải. . . . . . Anh ấy đã có bạn gái rồi."
Nhập Hồng giống như không nghe thấy lời cô nói, "Tính cách Nam tử chững chặc, giao con cho nó, mẹ cũng yên tâm. Con gái thì nên tìm người đàn ông lớn tuổi hơn mình, như thế sẽ được chiều chuộng hơn. Nếu như sau này nó có lỗi với con, thì con vẫn còn thời gian để làm lại."
Hôm sau, lúc An Nhiên đi xuống lầu ăn điển tâm, nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch đang ngồi trên ghế sô pha, trong ngực là em gái Phỉ Phỉ, hắn thỉnh thoảng lại vuốt ve nó một cái. Trừ sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán có dán thêm một miếng băng lớn, còn lại tất cả cũng đã sửa soạn sạch sẽ rồi.
Nhớ đến chuyện tối hôm qua, vẻ mặt An Nhiên lạnh lùng đi qua trước mặt hắn. Giọng điệu Khâu Thiếu Trạch có chút nhạo báng vang lên: "Nhiên Nhiên, khuôn mặt em thật đẹp."
Sau một đêm, những mảng đỏ trên người và trên mặt An Nhiên đã nhỏ đi không ít, từ hạt gạo bây giờ chỉ còn như những chấm đỏ. Giọng nói châm chọc của Khâu Thiếu Trạch cũng không làm ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của cô, An Nhiên trả lời lại một cách mỉa mai: "Làm sao có thể so với trên người anh được . Không ngờ anh lại thích ở dưới mặt, quả nhiên không phải là đàn ông."
Khâu Thiếu Trạch vốn đang vuốt ve gáy của Phỉ Phỉ, không để ý sức tay tăng thêm, em gái Phỉ Phỉ kêu một tiếng thê lương "Meo meo" , cuộn tròn lại thành một quả cầu từ trên đầu gối hắn lăn xuống .
Lần này An Nhiên chiến thắng, tâm tình vui vẻ đi ăn điểm tâm.
Vu Sơn “Mây Mưa”
Trong phòng riêng trên thư viện, Nam Cung Yến nhìn chằm chằm vào hình thể người không gian ba chiều trên laptop của mình , thân thể to lớn nhưng ruốt cuộc cô cũng chỉ nhớ được khung xương cùng những bắp thịt. Cô xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, duỗi lưng một cái, "Ai, bây giờ tớ nhìn thấy ai cũng đều giống như những bộ xương có bắp thịt biết di động."
Đối diện với cô, là một đống sách chất cao kèm theo giọng nói buồn buồn của An Nhiên truyền đến: "Cậu vẫn còn khá tốt, trước mắt tớ tất cả đều là những thân thể không che đậy." Tiếp theo truyền đến âm thanh gõ phàn phím, còn cả tiếng lật sách.
Nam Cung Yến đứng lên, đi vòng qua phía đối diện ngồi xuống bên cạnh An Nhiên, nghiêng đầu nhìn bài mà cô đang viết."Không phải chỉ viết luận văn thôi sao, thế nào lại than ngắn thở dài như vậy, cậu nào có thảm như tớ."
An Nhiên thở dài: "Cô chủ nhiệm đã nói rồi, cô nói sẽ không vì cha tớ tài trợ cho trường mà cho tớ điểm luận văn A+ . Lần này nhất định tớ phải làm cho cô ấy không khép nổi miệng lại được!"
"Cái này gọi là dẫn đề!"
Nam Cung Yến vẫn còn đang suy tư vấn đề mây mưa: "Thật ra thì, ở Trung Quốc ,người xưa liền thích dùng từ ngữ thuần khiết nhất để diễn tả ý tứ dâm loạn. Cậu nghĩ, làm yêu giữa nam và nữ không phải giống như mây và mưa sao, liền ở cùng một chỗ, ướt nhèm nhẹp mà phân không ra sao?" ( e phục chị @@)
Đầu óc An Nhiên có chút choáng váng, "Đây là nữ thần Vu Sơn đang quyến rũ Sở Tương Vương lên giường. Dùng để chứng minh cho luận điểm của tớ , giữa tình yêu và tình dục thực chất là do con gái nắm quyền chủ động , ngực và mông là những biểu hiện cám dỗ ban đầu, phản ứng sinh lý cùng tình cảm là không liên quan. Đồng thời, thân thể trẻ trung của người con gái tản ra loại kích thích giống như một loại mời gọi không tiếng động. Yến tử, cậu rốt cuộc có rót nước cho tớ hay không?”( e cũng phục chị lun)
Nam Cung Yến cầm cốc nước của cô, bĩu môi: "Tớ thế nào lại có cảm giác như cậu đang ở đây nói bậy."
"Cậu mới nói bậy!" An Nhiên căm tức nhìn cô, "Tớ chính là bỏ thêm yếu tố Trung Quốc vào bên trong, nhất định có thể được A+!"
Sau khi Nam Cung Yến đi, An Nhiên đau khổ tiếp tục vùi đầu làm tiếp, lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng từ sau lưng truyền đến: "Tớ là lần đầu nghe được loại ngôn luận như vậy, thật ly kỳ. Nam tử, không giới thiệu thêm cho tớ biết sao?"
Nghe được Nam tử, An Nhiên lập tức ưỡn thẳng lưng. Cô đứng lên thay đổi tư thế, nhoài người lên phía trên tấm vách ngăn phòng phía sau, Nam Tịch Tuyệt thế nhưng lại chỉ ngồi cách cô có một tấm vách ngăn! Anh ngồi đối diện một nam sinh, một tay chống cằm đang nhìn cô cười: "Xin chào, là đồng học cũng không