
Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341548
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1548 lượt.
nh chết gí ở Mỹ hai năm nhưng dùng thành ngữ còn tốt hơn em!”.
Thấy bộ dạng cực kỳ oán hận của tôi, Tần Mạch ngồi im re.
Tôi thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn một hồi mới thở được bình thường: “Nhưng mà, nể mặt anh cũng sống không được sung sướng, em mới tha cho anh đấy. Mấy hôm đó em suy nghĩ kỹ lắm rồi, anh sống không vui thì em cũng chẳng khác gì, chi bằng chúng ta cứ xích lại với nhau, có không vui cũng phải cắn răng mà sống cho tốt”.
Tần Mạch nhìn tôi chằm chằm, lát sau mới lên tiếng hỏi: “Giờ em không vui à?”.
Tôi cân nhắc một hồi: “Tốt ngoài dự kiến”.
Tần Mạch cong môi lên cười, không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu gõ bàn phím.
Căn phòng chìm trong im lặng, bàn tay đang ôm gối của tôi siết lại, cuối cùng buột miệng hỏi ra nỗi bất an trong lòng: “Tần Mạch, anh muốn kết hôn với em không?”.
“Không thế thì còn thế nào?”. Hắn nói rất đương nhiên.
“Nhưng mà…” Tôi hỏi, “Anh sẽ thương em được bao lâu? Một năm, hai năm, hay lâu hơn nữa? Những thứ tình cảm như yêu thương rồi sẽ có một ngày tan biến… nếu không còn nữa thì chúng ta nên làm sao?”.
“Hà Tịch”. Tần Mạch nói, “Em chỉ cần nghĩ giờ chúng ta không ở bên nhau thì sau này nên làm gì là được”.
Nếu giờ chúng tôi không ở bên nhau thì làm gì có sau này.
Tôi thở dài thườn thượt: “Được rồi anh Tần ạ, chúng ta cứ sống tạm thế này trước vậy”.
Tần Mạch gõ mạnh lên phím Enter một cái, như thể cuối cùng đã làm xong công việc, hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi đứng dậy chậm rãi đi từng bước về phía tôi: “Cô Hà này”. Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên khóe môi tôi, “Sao em có thể nói cuộc sống như thế này là tạm bợ được…”.
Cái chạm môi khẽ khàng không khỏi biến thành hôn sâu. Tôi cảm giác cơ thể Tần Mạch dần dần có phản ứng, tôi ấn tay lên lồng ngực Tần Mạch, nói: “Anh còn chưa đi tắm”.
Hắn thở dài một tiếng có vẻ khá thất vọng, kìm nén cảm xúc: “Hà Tịch, em… chờ anh một lát”.
Hắn ngoan ngoãn đi tắm rửa, còn tôi ngoan ngoãn chờ hắn trong phòng. Rảnh quá hóa chán, tôi bèn lướt qua từng post trên weibo, đang xem say sưa thì Tần Mạch đã cấp tốc tắm xong bước ra ngoài, đúng lúc tôi đang đọc tới một câu mà tôi vẫn luôn muốn nói cho Tần Mạch nghe, bèn gọi hắn qua xem:
“Tần Mạch, anh tới xem cái này này – Người đàn ông thông minh sẽ không cãi nhau với phụ nữ, bởi sẽ không cãi đựợc. Anh thấy chưa, sau này đừng cãi nhau với em đấy”.
Tần Mạch đi tới sau tôi, thản nhiên nhìn màn hình một lúc rồi nhướn mày lên nói: “Sao em không đọc nốt nửa câu sau ra luôn đi?”.
“Nửa câu sau à?”. Tôi liếc mắt nhìn mới phát hiện phía sau vẫn còn mấy chữ “cưỡng hôn là được rồi”.
Da mặt tôi giật giật mấy cái. Tần Mạch đứng sau lưng tôi nhẹ nhàng mỉm cười, hắn cúi đầu xuống ghé sát bên tai tôi hạ giọng như nỉ non, như quyến rũ: “Cô Hà này, cô ra ám hiệu gì với tôi vậy?”.
Nhiệt độ hai bên má dần dần tăng lên, tôi không khỏi né sang bên cạnh, lớn giọng nói: “Hừ, anh tưởng bở cái gì thế. Bảo anh đọc câu trước thì cứ đọc câu trước là được rồi”.
Hắn nói: “Thế là giờ em đang cãi nhau với anh đấy à?”.
“Á…”.
Mãi đến khi đôi môi ấm nóng ấy nhẹ nhàng tiến tới tôi mới phát hiện mình đã bị Tần Mạch dẫn vào tròng rồi.
Đàn ông không cãi lại được phụ nữ?
Được rồi, nhưng Tần Mạch không thuộc phạm trù ấy…
Hôm sau, tôi đỡ eo bước vào căn hộ mới, tiếp tục việc trang trí, tối Tần Mạch nói tạm thời có việc bận không đến đón được, tôi tự đi xe bus về nhà, trên xe bus có gắn tivi, lần đầu tiên tôi xem thời sự mà ngây người ra.
Bởi ông Châu, trưởng ban của cục Thuế bị bắt giữ vì tham ô nhận hối lộ, đã sợ tội tự sát trong tù…
Mấy hôm sau đó, Châu Nghị không tới làm việc.
Tôi không nói gì cả, Phương Dĩnh liên lạc với cậu ta mấy lần nhưng cũng không có kết quả, dù cô bé cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng vì ngại mà không tới hỏi tôi.
Ba ngày sau, cuối tuần, tôi và Tần Mạch đã hẹn nhau cùng đi xem phim, tôi cho đội thi công về nghỉ ngơi sớm, ở lại một mình thu dọn phòng ốc thêm lát nữa rồi ngồi trên bậc thang ban công chờ Tần Mạch lái xe tới đón.
Cửa chính kêu két lên một tiếng, tôi cứ nghĩ là Tần Mạch, đang thấy lạ sao mình không thấy xe của hắn đâu thì chợt ngửi thấy mùi xăng nồng nặc. Tôi hoảng hốt quay đầu lại, chợt thấy Châu Nghị đang xách một thùng xăng lớn lảo đảo bước vào.
Tội sợ tới hoảng hồn, quát lên: “Châu Nghị, cậu sao thế?”.
“Chị Hà”. Cậu ta hoảng hốt nói: “Những người em yêu thương đã không còn, bố em cũng mất rồi, dù bình thường ông ấy chẳng quan tâm mấy tới em, nhưng tốt xấu gì cũng là người thân duy nhất của em… Ông ấy đi rồi, em còn chờ ông ấy ra tù về nhà nữa…”.
Châu Nghị nói năng lộn xộn, có lẽ tâm trạng đang rối rắm tới cực điểm. Tôi cố ép mình bình tĩnh lại, trong đầu còn đang cân nhắc xem phải khuyên cậu ta như thế nào, nhưng Châu Nghị đột ngột mở nắp bình xăng, tưới ra khắp bốn phía như phát điên, khiến chỗ nào trong phòng cũng bị dính xăng.
Tôi sợ đến nỗi mặt tái xanh, vừa đứng dậy định ngăn cản Châu Nghị thì cậu ta đã để ý tới hành động của tôi, lập tức ném chiếc can nhỏ đựng xăng về phía tôi: “Các