
Tác giả: Vitamin ABC
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 134279
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/279 lượt.
Dư Nhược Nhược mới dính đầu vào gối chưa được bốn tiếng đã bị bạn tốt Ninh Tĩnh điên cuồng oanh tạc, kéo đi dạo phố.
Trong cửa hàng quần áo, Ninh Tĩnh quay qua quay lại trước gương trong phòng thử đồ: “ Cái này thế nào?”, “ Màu xanh dương nhìn rất đáng yêu, mình chọn cái này đẹp không?” hoặc là “ Cái này có vẻ lộ hơi nhiều, phải không?”
Dư Nhược Nhược liếc mắt nhìn: “ Cổ chữ V này……..quả thực khoét quá sâu…….” Mùa hè ở phía nam một năm luôn kéo dài đến bảy tháng, chậm chạp mãi không đi.
Cô còn buồn ngủ, xị mặt nói: “Đại tiểu thư, không phải ai cũng dồi dào, hăng hái giống cậu, cậu xem đi, thời tiết tốt như vậy, không ngủ lại đi ra ngoài dạo phố. Cậu cũng thật lãng phí của trời đấy…..”
Ninh Tĩnh hết sức xem thường, ném một cái quần màu vàng nhạt lên đầu cô: “ Thẳng thắn khai báo, có phải tối hôm qua làm chuyện gì eo mỏi lưng đau tới nỗi không thể say giấc, đúng không? Mình nói này, Nhan Nhan nhà cậu cũng thật ba mươi như sói, ngày ngày đem thân thể nhỏ bé cậu ra chơi đùa…….chậc chậc.”
“ Hắn ta theo cậu mới gọi là phí của trời, một cực phẩm như vậy đặt bên cạnh mà cậu còn thờ ơ, không phải là cậu yêu mình đấy chứ?” Ninh Tĩnh vừa ra sức lục lọi ảnh trong điện thoại di động của Nhược Nhược, vừa quở trách.
“ Hắn quả thật là cực phẩm, là cái xác trong cực phẩm, là tính khí nóng nảy trong cực phẩm!”
“ Này, này, cậu để hai cái ảnh mình chụp ở đâu rồi? Tại sao trong này không có?” Ninh Tĩnh bất mãn gào lên, bỗng nhiên nghi ngờ hỏi: “ Người được che kín này là ai thế? Sao nhìn quen mắt vậy?”
Dư Nhược Nhược đoạt lại điện thoại: “ Bà cô à, tấm hình này là thành quả một đêm mình mạo hiểm ngồi ở góc tường làm mồi cho muỗi đó, nếu có sơ xuất gì mình phải xách đầu đi gặp sếp là cái chắc.”
“A, đây…….Đây chẳng phải là Cốc Tinh Hà sao?” Ninh Tĩnh đột nhiên cất cao giọng, giữa phòng trà giọng nói tựa như khúc piano du dương vang đến tận trời xanh, khiến đám người xung quanh tò mò nhìn sang.
Dư Nhược Nhược vội đưa tay che miệng Ninh Tĩnh đang chuẩn bị tiếp tục cảm thán, vừa cười áy náy xin lỗi những người bên cạnh, vừa nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo Ninh Tĩnh: “ Bà cô à, chỉ cần cậu nói nhiều hơn một chữ, mình lập tức xách túi đi luôn, mặc kệ cậu tự đi về!”
Ninh Tĩnh bị bịt miệng dường như hít thở không thông, chỉ có thể gật đầu như gà mổ thóc, lúc này mới được buông ra.
“ Cậu bây giờ đã có tư cách đảm nhiệm bài lớn như vậy à? Sếp của cậu cũng cho cậu nhiều cơ hội quá.”
“ Chuyện này vốn không liên quan đến mình, mà là nhiệm vụ của một vị tiền bối, còn mình phụ trách theo Dương Nhược Kỳ, gần đây chẳng phải có lời đồn cô ấy được một ông chủ mỏ than bao nuôi, tặng cả căn hộ cao cấp lẫn xe thể thao sao? Kết quả, vợ của vị tiền bối kia tối qua đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính, phải đưa vào bệnh viện. Mình cân nhắc một chút, tin tức về Cốc Tinh Hà được xem như tương đối nóng hổi, gần đây anh ta là tiêu điểm của truyền thông, ai dè nhìn thấy anh ta ăn mặc kín bưng như giữa mùa đông vào câu lạc bộ. Mình không phải là hội viên nên không có tư cách đi vào. Vốn định trèo vào, nhưng khu nhà đó từ trên xuống dưới đều là tường thuỷ tinh bao quanh, mình lại không phải người nhện, nên chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, kết quả đợi cả buổi tối mới chụp được bức này……..” Cô uất ức hớp vào một ngụm khí, hết sức phiền lòng.
“Quan trọng là thời điểm cuối cùng thiếu chút nữa bị người đại diện của hắn phát hiện, phải bỏ chạy thục mạng, làm mất luôn cả máy ảnh …….. Sau đó quay lại tìm, nhưng tìm mãi không thấy…….”
“ Chắc sẽ bị sếp mắng đến hộc máu mất…….” Vẻ mặt cô vô cùng đau khổ
“ Chẹp chẹp ~~~~ Cô phóng viên nhỏ đáng thương, thật là gian khổ vô cùng. Chị đây phê chuẩn cho nhà ngươi quay về bổ sung giấc ngủ, sáng mai lại tiếp tục vì sự nghiệp nhiều chuyện của Trung Quốc mà xông pha khói lửa, đi đi.” Ninh Tĩnh bày ra ánh mắt đồng tình như thể vừa nhìn thấy một con mèo bị vứt lại đầu đường.
“ ………”
Thật ra ngành học ở đại học của Nhược Nhược là thương mại quốc tế, nhưng là người tích cực phấn đấu, nên cô tham gia vào tập san của trường, đảm nhiệm chức phóng viên kiêm biên tập, tích luỹ được không ít kinh nghiệm, từ đó mà tìm ra được hứng thú của bản thân.
Sau khi tốt nghiệp liền đến Nam Phương Phong Bạo làm phóng viên thực tập, ba tháng sau thuận lợi chuyển thành phóng viên chính thức.
Tính toán một chút, đến giờ chớp mắt cũng đã được một năm. Nhưng vẫn không được trọng dụng, tất cả đều chỉ quay quanh vài cái bí mật không giá trị lắm của giới nghệ sĩ, còn có rất nhiều nhưng thật ra mấy cái đó là bọn họ cố tình diễn cho phóng viên xem, quay đầu nhìn lại, những tin tức chân chính có giá trị chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Suy nghĩ một chút, hay là đến toà soạn báo danh trước.
Nào biết vừa đến đã bị phó chủ biên Tiểu Trà hung hăng dạy dỗ một trận: “ Nhược Nhược, cô là ngày đầu tiên đi làm sao? Công tư phân minh, mấy từ này cô chưa từng nghe qua à? Cô thay anh ta theo dõi thì có thể thay anh ta lĩnh lương sao?”
“ Hơn nữa, cô xem mấy cái cô chụp có ích lợi gì không? Chỉ thấy mỗi cái