Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Tác giả: Vitamin ABC

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134332

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/332 lượt.

kéo mình theo, rồi làm những chuyện như thế này sao? Vừa nguy hiểm, vừa kích thích, bảo vệ ở phía sau cầm đèn pin đuổi chúng ta vòng vo hơn nửa sân trường, sửng sốt mà không bắt được...”
“Đây là do mình có kĩ năng diễn tốt, còn hai cái chân cậu cứ run run rẩy rẩy, lôi cũng chẳng chạy được. Chỉ có thể ẩn trong đám bạn học ở bữa tiệc ngoài trời”.
“Sau đó bao quýt cũng được chia cho các bạn học cùng ăn còn gì.... ha ha ha, hai chúng ta khi ấy thì tốt rồi” Dư Nhược Nhược nhớ tới những tháng ngày thanh xuân kia, nụ cười chân thành trên môi lay động lòng người.
Ninh Tĩnh cũng bị xúc động: “Vậy thì phải hành động theo sự chỉ huy của mình, không cho vướng chân mình nữa.”
....................
Nửa đêm không người là thời cơ hái trộm tốt nhất....
Dư Nhược Nhược rón ra rón rén đến bên đường, cố ý hạ thấp giọng hỏi: “Mình đi giày đế bằng, khẳng định nhảy qua sẽ không có việc gì, nhưng cậu đi giày cao gót như thế này, có thể sao?”
Ninh Tĩnh dí trán cô một cái: “Nhóc con dám xem nhẹ mình!”
Hai người là bạn từ nhỏ đến lớn, Ninh Tĩnh xuất thân từ cô nhi viện. Khi còn bé hai người thường cùng nhau học quyền đạo, học đánh nhau, cũng chỉ thiếu điều cùng đến Võ Đang Thiếu Lâm học kiếm pháp thôi.
Chỉ là mỗi lần Dư Nhược Nhược đều bị đối thủ đả thương đến sưng mặt sưng mũi, sau khi Ninh Tĩnh giúp hả giận, hai người lại cùng nhau chỉ vào đôi mắt gấu mèo bị máu ứ đọng, 0_0 tập tễnh đi trong ánh hoàng hôn, bóng lưng kéo dài thật dài, có chút thê lương.
Chỉ là cũng may, tình bạn cũng là tình.
“Để mình cho cậu biết khí phách uy phong của lão nương năm đó không hề giảm tí nào”. Ninh Tĩnh bộc phát vẻ oai hùng cởi giày ra rồi ném lên phía trước. Tiếp đó lưu loát bật người một cái, nhẹ nhàng nhảy qua....
Mặc dù âm thanh rơi xuống đất nghe có chút kì quái ....
Dư Nhược Nhược làm nghề phóng viên nguy hiểm, đã sớm quen với việc lật lên bò xuống, dễ dàng bắt tay vào việc, coi leo tường như một trò đùa giỡn, mạnh mẽ lại nhẹ nhàng.
Rơi xuống đất lại trượt một cái, tiếng bọt nước rào rào vang lên.
Bay qua mới phát hiện bên trong là cái rãnh nước dùng để dẫn nước tưới.
Mông của hai người cùng ngồi ở trong nước, vừa đau vừa lạnh: “Là rãnh nước, tại sao cậu không nhắc nhở mình trước, đúng là lừa bịp mà...”
“Chuyện này…. cùng chung hoạn nạn mà.”
Hai người nhất thời cùng che miệng nở nụ cười, con ngươi dưới ánh trăng sáng lấp lánh tựa như những vì tinh tú trên bầu trời đêm.
“Cậu có cảm thấy xung quanh có mùi gì đó rất kì quái không?” Dư Nhược Nhược ngửi ngửi chung quanh hỏi.
Ninh Tĩnh đỡ cô từ từ đứng dậy, nhảy nhanh ra ngoài: “Nhanh, đây là nước thối”.
.......
Ninh Tĩnh chỉ bị ướt ví, không có việc gì lớn, may mà sau lưng Dư Nhược Nhược có túi vải buồm to, cứu vãn kịp thời, cũng không ướt bao nhiêu. Cô lấy chiếc đèn pin nhỏ ra: “Cây quýt ở đây không cao lắm, ban đêm gió lớn chính là cơ hội cho chị đây giương quyền giương cước... lại còn làm bà đây bị bẩn một bộ quần áo, không thu hồi vốn mình không cam lòng....” vừa nói vừa cười giống y như con chuột nhỏ
Hai người hiển nhiên đã có chút kinh nghiệm, cành cây đung đưa theo gió, nhìn thấy quả lớn một chút là mắt sáng lên, bất tri bất giác lấy bỏ vào túi. Bởi vì lá quýt có màu xanh thẫm, còn quả lại màu cam, nên ở dưới ánh trăng rất dễ phân biệt.
Rất nhanh Dư Nhược Nhược đã cảm thấy túi đeo lưng hơi nặng, liền lôi kéo Ninh Tĩnh tiến công sang phía bên phải nơi có những quả quýt mật vàng óng. Ninh Tĩnh nhỏ giọng nói: “Cậu đừng có thấy không đủ giống Tôn Ngộ Không hái trộm đào tiên, như thế này là được rồi”
“Nhưng quýt mật mới là quả mình thích nhất, nghe nói nơi này là khoa nông nghiệp, năm ngoái mới nghiên cứu ra giống này, bên ngoài không mua được đâu..”
“Được rồi, đi....”
Bởi vì quýt mật là cây ăn quả nhỏ thấp, hai người hái quả nhanh như mèo vồ chuột rồi vội vàng đi tiếp.
Dư Nhược Nhược vô cùng hài lòng, sự hùng dũng oai phong thường ngày bỗng trở lại, khí thế cao ngất giống như hổ.
Nhưng, có câu quá vui sẽ buồn. Ngay lúc đó cô lại không để ý phía dưới..... chân rơi xuống một cái hố to rồi....
Trong nháy mắt, chân đau đến thấu xương, theo bản năng cô hét to lên một tiếng, Ninh Tĩnh cũng không kịp che miệng của cô lại.
Nhanh như chớp, ánh đèn từ bốn phương tám hướng chiếu tới, hai người phụ nữ nửa người đều ướt đẫm liền không có chỗ ẩn núp, bị phơi bày hoàn toàn ra ánh sáng.
................
Nhan Bồi nguyệt từ trong phòng họp vội vã chạy tới thì nhìn thấy hai người đang ngồi trong phòng đăng ký, bộ dạng nhếch nhác, mái tóc y như cái chuồng gà. Dư Nhược Nhược cúi đầu tỏ vẻ nhận tội, còn Ninh Tĩnh ngược lại không thèm để ý chút nào, mắt híp lại giống như đang chợp mắt.
Dường như cảm nhận được khí thế từ hắn, Dư Nhược Nhược vừa ngẩng đầu, ánh sáng từ con ngươi khi nhìn thấy anh bỗng trở nên trong trẻo hơn, nó phát ra thứ ánh sáng chói lóa hơn cả kim cương . Này rõ ràng là nét mặt của một kẻ đã gây họa nhìn một người đến chùi đít =_=
Bên trong là đám cảnh vệ trong quân khu, nhìn thấy Nhan Bồi Nguyệt, c